Thập Niên 70: Người Mẹ Đanh Đá (Dịch Full)

Chương 489 - Chương 489. Nhiều Như Vậy Sao

Chương 489. Nhiều như vậy sao Chương 489. Nhiều như vậy sao

Chương 489: Nhiều như vậy sao

Lâm Tô Diệp từ chối không được chỉ đành liên tục cảm ơn, nghĩ trở về cũng phải viết thư cho Tiết Minh Dực từ từ khen ngợi chủ nhiệm Hoắc và y tá trưởng Lao một phen, còn nghĩ đến khi ấy làm chút quà đáp lễ gì đó cho người ta.

Hay là làm hũ trứng muối tặng qua đây nhỉ?

Thôn của đám người chị chồng có một bến nước chăn vịt chăn ngỗng, đến khi ấy lén mua một ít về kêu mẹ chồng muối vậy.

Bọn họ xách một cái túi tới bệnh viện tỉnh, trở về lại xách thêm vài cái túi nữa.

Cũng may cô út sức lớn, chỉ cần công cụ đủ chắc chắn thì cô ấy không thành vấn đề.

Chỉ là khi ngồi xe lại bị vây xem.

Tuy rằng Lâm Tô Diệp và cô út ăn vận giản dị nhưng ngoại hình của hai người lại rất bắt mắt.

Dáng người của Lâm Tô Diệp duyên dáng, làn da trắng như tuyết mịn màng, ngũ quan tinh tế nhẵn nhụi, còn dáng người của cô út cao gầy, ấn tượng đầu tiên mang đến cho người chính là hiên ngang mạnh mẽ, chỉ cần thấy qua trên cơ bản đều không quên được.

Tay không đi tới, lại thu hoạch đầy ắp trở về, làm sao có thể không bắt mắt được?

Người bán vé không nhịn được mà chào hỏi bọn họ, hỏi có phải tới thăm người thân không.

Nhà người thân này phỏng chừng là làm quan rồi, nhìn nhiều đồ tốt như vậy vừa có len sợi vừa có bánh bao to, thật khiến người thèm chết đi được!

Lâm Tô Diệp cười đáp lại vài câu nhưng lại không nói chi tiết, mọi người càng cảm thấy người thân này của cô có lai lịch không nhỏ.

Hai người đổi xe ở huyện Thạch Môn, vừa vặn gặp Dương Thúy Hoa mới tan làm.

Dương Thúy Hoa xách một cái túi, nhìn thấy Lâm Tô Diệp thì rất vui vẻ, lớn giọng gào to: “Chị dâu! Minh Xuân!”

Lâm Tô Diệp vội vàng ra hiệu cho cô ta nhỏ tiếng, ba người lên xe hội hợp.

Dương Thúy Hoa thấy đống đồ đó của bọ họ mà cũng líu lưỡi.

Lâm Tô Diệp nói đi tới tỉnh một chuyến nhưng không giải thích là đi làm gì.

Dương Thúy Hoa có chừng mực, hiển nhiên cũng không hỏi thăm lung tung, cô ta nói với Lâm Tô Diệp như khoe cái mới lạ: “Nhìn xem tôi mang gì tới cho cô này?”

Lâm Tô Diệp liếc mắt nhìn vào trong túi, vậy mà lại là một vài cái bao tay len màu trắng!

Cô mừng rỡ bảo: “Nhiều như vậy sao?”

Vì len khan hiếm, trước đây trong thành phố lưu hành gỡ len từ bao tay đan thành áo len, sau này huyện thành cũng học theo, bây giờ nông thôn vẫn chưa học theo mà người biết đan áo len lại quá ít.

Trước đây Lâm Tô Diệp kêu Dương Thúy Hoa mua giúp nhưng số lượng rất ít, đến bây giờ gom cũng chưa được ba đôi.

Hôm nay được một túi này còn không phải tận hai mươi mấy đôi sao?

Như vậy có thể gỡ sợi ra đan thành áo len cho cô út.

Thật sự phát tài rồi!

Dương Thúy Hoa thật đúng là chị em tốt!

Cô vừa vui mừng đã cười híp cả mắt, gò má ửng hồng, đẹp đến mức khiến người hoa mắt.

Dương Thúy Hoa cũng nhìn đến ngây người.

Cô út ho khan một tiếng, nhắc nhở cô ta một vừa hai phải.

Dương Thúy Hoa ngại ngùng đứng dậy, mẹ ơi, nhìn phụ nữ còn nhìn chằm chằm, mình thật không ra làm sao cả.

Đợi xe khách đến Đại Dương Loan, bọn họ cùng nhau xuống xe.

Giờ đã là xế chiều, có cô út xách đồ nên Dương Thúy Hoa cũng không cần đưa tới tận nhà nữa.

Cô ta bảo: “Qua hai ngày nữa có người may quần áo, buổi tối tôi sẽ tới tìm cô.”

Lâm Tô Diệp: “Được, kích cỡ cô đo sẵn, tuyệt đối đừng nhầm.”

Lâm Tô Diệp đã dạy Dương Thúy Hoa kích cỡ gì cần phải đo cho đúng, cái gì thích hợp chặt một chút, cái gì thích hợp lỏng một chút, nếu như sai rồi quần áo may ra sẽ có sự khác biệt rất lớn.

Dương Thúy Hoa: “Tôi làm việc, cô cứ yên tâm đi.”

Lâm Tô Diệp thấy thời gian không còn sớm nữa, trước kêu cô út tặng vài cái bánh bao cho trí thức Cố, sau đó bọn họ về Tiết Gia Đồn.

Vừa vào thôn đã đụng phải Lưu Hạ Nham đang đẩy xe cút kít làm từ gỗ.

Lâm Tô Diệp ngạc nhiên hỏi: “Lưu Hạ Nham?”

Lưu Hạ Nham đang đẩy xe nhỏ định rời đi, thấy thế vội dừng lại chào hỏi bọn họ một tiếng, giải thích: “Mùa đông nông nhàn tôi đẩy xe tới công xã, trên cơ bản một mùa đông có thể đi một chuyến.”

Hai ngày này anh ta đều ở bên Đại Dương Loan đi loanh quanh bán mấy thứ lặt vặt như kim chỉ, kem dưỡng con sò.

Lâm Tô Diệp nhắc nhở anh ta: “Anh cẩn thận một chút, có vài đại đội sẽ bắt đấy.”

Lưu Hạ Nham thấy cô quan tâm mình mới cười bảo: “Đại đội nào có tình hình thế nào tôi đều biết hết.”

Anh ta thấy cô út xách nhiều đồ như vậy lập tức nhướn mày với vẻ ngạc nhiên: “Sức của đồng chí Tiết Minh Xuân lớn thật.”

Cô út vẫn luôn nhìn chằm chằm vào anh ta: “Chắc hẳn lớn hơn anh một chút.”

Lưu Hạ Nham: “...”

Bình Luận (0)
Comment