Thập Niên 70: Người Mẹ Đanh Đá (Dịch Full)

Chương 490 - Chương 490. Kiếm Được Rất Nhiều

Chương 490. Kiếm được rất nhiều Chương 490. Kiếm được rất nhiều

Chương 490: Kiếm được rất nhiều

Lâm Tô Diệp: “Muộn như vậy rồi, anh về nhà cũng không kịp, đã có chỗ ở chưa?”

Lưu Hạ Nham căng thẳng trong lòng, tuy rằng biết không có khả năng nhưng vẫn không nhịn được mà nghĩ lệch lạc một chút, anh ta đáp: “Đi đến đâu tính đến đó, tìm một chỗ ngủ trọ trong thôn cũng được, mà tìm sân nhà người ta ở một đêm cũng được.”

Lâm Tô Diệp nhớ Lâm Thành Tài từng nói có vài tên du thủ du thực trong thôn chuyên môn cướp đường, muộn như vậy anh ta đi đường đêm chắc chắn không an toàn, mới bảo: “Chú ba nhà chúng tôi ở nhà một mình, anh đi tới nhà cậu ta đi.”

Cô nói vị trí của nhà anh cả Tiết cho anh ta, tới cửa thứ mấy là được, kêu anh ta trực tiếp tới cửa, cứ nói là người ở thôn mẹ đẻ của cô rồi anh ba Tiết sẽ tiếp đón.

Lưu Hạ Nham nghe được mà vô cùng biết ơn, liên tục cảm ơn, nói thật bản thân anh ta đi đường đêm quả thật có hơi nguy hiểm, dù sao sức của một người cũng có lúc không làm được gì.

Lâm Tô Diệp cũng không đi cùng anh ta mà kêu anh ta tự đẩy xe qua đó, còn cô và cô út về thẳng nhà.

Vừa đến cửa nhà đã nghe thấy trong nhà truyền ra tiếng ríu rít của mấy đứa trẻ.

Mùa đông thường đóng cửa sổ, âm thanh to như vậy xem ra Tiểu Lĩnh đã gom đủ lớp học rồi.

Lâm Tô Diệp và cô út vào nhà phát hiện ra Tiểu Đệ, Tam Đệ nhà chị cả, còn có cả cháu gái nhỏ sáu tuổi nhà bà cả là Lục Liễu cũng đang ở đây.

Bọn trẻ đều ngồi nghiêm chỉnh nghe Tiểu Lĩnh giảng bài, học thuộc lòng theo cậu bé.

Nhìn thấy Lâm Tô Diệp và cô út trở về, lớp học cũng nên tan lớp nghỉ ngơi.

Bà Tiết: “Thời gian không còn sớm nữa, nghỉ học thôi.”

Bà ta kêu Tam Đệ dẫn hai em gái thuận tiện đưa về nhà bà cả.

Lâm Tô Diệp lấy bánh bông lan mà y tá trưởng cho phát cho mỗi đứa trẻ một cái, cô cười bảo: “Không nhiều, chỉ có thể cho các cháu, không thể cầm về thêm chia cho những người khác.”

Lục Liễu cầm được bánh bông lan lập tức ăn sạch ngay.

Tiểu Đệ thấy cô bé ăn cũng định nhét vào trong miệng nhưng lại bị Tam Đệ ngăn lại.

Tam Đệ: “Về nhà lại ăn sau.”

Cô bé dẫn hai em gái rời đi, đưa Lục Liễu về nhà trước, sau đó lại dẫn Tiểu Đệ về nhà mình.

Dọc đường Tiểu Đệ bắt đầu lau nước mắt, thút tha thút thít bảo: “Chị ba, em cũng muốn ăn mà.”

Cô bé lớn ngang Lục Liễu đều cùng sáu tuổi, không hiểu dựa vào cái gì Lục Liễu có thể ăn còn mình không thể ăn.

Tam Đệ: “Chị cả và chị hai đều không được ăn, về nhà chúng ta chia ra.”

Tiểu Đệ mếu máo nhưng vẫn đồng ý.

Bọn trẻ về nhà lại phát hiện ra trong sân có một chiếc xe cút kít đỗ ở đấy, hình như nhà chú ba có khách thì phải?

Lưu Hạ Nham vì là người của Lâm Gia Đồn nên nhận được sự đón tiếp của anh cả và chị cả, bọn họ rót nước nóng cho anh ta, còn bưng một đĩa dưa muối để anh ta ăn kèm với bánh ngô mang theo.

Anh ba Tiết đã ăn cơm tối với phòng hai và mẹ mình, lúc này đang ngồi trên ghế hỏi Lưu Hạ Nham làm gì, kiếm được tiền không.

Lưu Hạ Nham trả lời lần lượt, đương nhiên trong sẽ bớt nói về số lượng tiền kiếm được.

Anh ba Tiết: “Nghe cũng rất kiếm được tiền đấy chứ.”

Đối với người nông thôn mà nói, trừ phi cuối năm kết toán công điểm và chia lãi ra, từ đầu đến cuối năm cũng chỉ có trứng gà là có thể đổi được vài xu tiền, muốn nhìn thấy tiền mặt thật sự không dễ dàng gì.

Nếu như một ngày có thể kiếm thêm một hào tiền, anh ta cũng cảm thấy đó là một nguồn thu nhập vô cùng to lớn.

Một tháng ba đồng, đi đâu mà kiếm được chứ.

Lưu Hạ Nham thấy bộ dáng rất động lòng của anh ta mới hỏi: “Nếu như cậu muốn thử, hai chúng ta có thể hợp tác.”

Một mình mình đơn đả độc đấu quả thật không được, dễ dàng bị chặn đường cướp của, cũng không đến được nhiều thôn trang như vậy.

Trước đây hoạt động trong huyện thành, tuy rằng kiếm được nhiều tiền nhưng cũng dễ bị lưu manh trong thành nhìn trúng, làm to chuyện lên thì mình không phải đối thủ, cho nên bây giờ anh ta muốn phát triển ở nông thôn một chút.

Thời buổi này không cho làm ăn buôn bán nhưng đi về nông thôn đổi chút đồ vụn vặt lại không phạm pháp, cũng không ai quản, dù sao nhóm phụ nữ cũng cần.

Bây giờ chợ nông sản công xã cũng cho bán những đồ vật nhỏ chứ không ngăn cấm.

Tổng cộng không đến bao nhiêu tiền lại có thể giải quyết các vấn đề lớn của nhóm phụ nữ, công xã không ngốc hiển nhiên sẽ không ngăn cản.

Bình Luận (0)
Comment