Thập Niên 70: Người Mẹ Đanh Đá (Dịch Full)

Chương 491 - Chương 491. Sửa Tật Xấu

Chương 491. Sửa tật xấu Chương 491. Sửa tật xấu

Chương 491: Sửa tật xấu

Anh ta cũng muốn tìm vài người có thể hợp tác, như vậy sau này đi tới huyện thành hiển nhiên cũng có thế lực, không còn sợ bọn cường hào ác bá đó nữa.

Anh ta không cần người quá thông minh, chỉ cần nghe lời bằng lòng phối hợp là được.

Anh ta thấy anh ba Tiết là một người cao lớn như mình chắc chắn sức lực cũng lớn, ngược lại bằng lòng dẫn theo thử.

Tuy rằng anh ba Tiết động lòng nhưng lại không dám làm chủ, anh ta đáp: “Vậy tôi phải hỏi mẹ tôi và chị hai đã.”

Lưu Hạ Nham: “Được, ngày mốt tôi đi loanh quanh ở mấy thôn phía đông, đến khi đó cậu có thể đi tìm tôi.”

Anh ba Tiết nghĩ mùa đông mình cũng không có việc gì, không bằng đi thử cùng, mùa đông có thể kiếm thêm vài đồng tiền vậy năm mới cũng dư dả hơn rất nhiều.

Anh ta kêu Lưu Hạ Nham nói chuyện với anh cả Tiết, còn anh ta chạy tới phòng hai tìm ba Tiết và Lâm Tô Diệp.

Lâm Tô Diệp và cô út đang ăn cơm.

Nghe được lời của anh ba Tiết, bà Tiết chửi: “Mày mau dừng đi, cả ngày chỉ nghĩ làm mấy việc không ra làm sao.”

Anh ba Tiết bị mắng có hơi tủi thân: “Bình thường con cũng không làm, chỉ mùa đông lúc nhàn rỗi mới đi loanh quanh theo, lỡ như kiếm được mấy đồng thì sao?”

Anh ta cũng muốn ăn thêm vài cân thịt heo được chưa? Có độc hay không thì vẫn là thịt heo đấy thôi!

Anh ta nhìn Lâm Tô Diệp.

Lâm Tô Diệp đáp: “Cũng không phải không được, chú có thể thử.”

Anh ba Tiết và Tiết Minh Dực đã chia nhà, anh ta làm gì cũng không liên quan đến Tiết Minh Dực, cho nên không bị giới hạn giống như Lâm Tô Diệp và bà Tiết.

Mấy lần này Lâm Tô Diệp vào thành cũng phát hiện ra một vấn đề, trong thành có người đeo băng tay đỏ bắt kẻ đầu cơ trục lợi, nhưng trong thành người đầu cơ trục lợi vô cùng nhiều, bọn họ đi khắp hang cùng ngõ hẻm hoạt động vô cùng nhanh nhẹn, tin tức vô cùng linh hoạt. Còn thật ra nông thôn không có người nào bắt vì dù sao bản thân người trong thôn cũng sẽ bổ sung cho nhau, nhưng cũng không có người nào buôn bán, có khả năng là vì người nông dân không có tiền.

Nếu anh ba Tiết đã muốn thử vậy cứ cho anh ta thử, cũng tốt hơn là nhàn rỗi sinh lười đi cá cược.

Vừa đến mùa đông, ở nông thôn luôn có vài người đàn ông nhàn rỗi thích tụ tập đánh bạc.

Không có tiền thì cược kiểu không tiền, người chính trực chỉ chơi chứ không cược vật thật, nhưng luôn có vài tay cờ bạc cảm thấy không đã ghiền muốn cược thuốc lá sợi, khẩu phần lương thực trong nhà, công điểm, dù sao cho dù là thời đại có nghèo cỡ nào, khổ cỡ nào, đánh bạc luôn là thứ không thể cấm tiệt được.

Có đôi khi ngay cả anh cả Tiết còn đi chơi vài ván, loại người như anh ba Tiết trước đây ham ăn lười làm có thể không chơi sao?

Cho anh ta theo Lưu Hạ Nham nói không chừng cũng sửa được tật xấu.

Lâm Tô Diệp cảm thấy Lưu Hạ Nham là một nhân vật lợi hại, chỉ nhìn ánh mắt của anh ta đã khiến người sợ hãi, tuyệt đối có thể áp chế anh ba Tiết.

Nếu thật sự không cho làm loại chuyện buôn bán nhỏ này vậy cán bộ đại đội cũng sẽ tới cửa nhắc nhở.

Anh ba Tiết nghe thấy chị hai đồng ý cũng vui vẻ hẳn lên: “Vậy em sẽ thử.”

Dù sao Lưu Hạ Nham cũng không cần anh ta bỏ tiền vốn, chỉ đi theo giúp đỡ bán đồ chia tiền, tốt bao nhiêu.

Đợi sau khi anh ta đi, bà Tiết mới bĩu môi: “Lại ra vẻ rộng lượng, đợi nó bị người bắt…”

Lâm Tô Diệp: “Cùng lắm nó chỉ làm ăn buôn bán nhỏ chừng tám hào tiền, ai bắt nó, cũng chẳng đáng.”

Những người trong thành đó đều làm ăn lớn, hở tí là mười mấy, mấy chục, mấy trăm đồng, người ta chắc hắn sẽ bắt. Thật ra xã viên ngoại thành mang trứng gà nhà mình đi vào thành đổi phiếu lương, người đeo băng tay đỏ cũng chỉ nhắm một mắt mở một mắt, chuyện mạng sống có thể gọi là đầu cơ trục lợi được sao? Cái đó gọi là nghĩ đủ mọi cách để sống!

Ngay đúng lúc này Tiểu Lĩnh và Đại Quân giành nhau nhảy xuống khỏi giường đất trong phòng, trốn vào trong sân.

Toa Toa đuổi theo ở phía sau trên mặt đeo khăn sa đỏ mà y tá trưởng tặng, tay trái cầm cây búa, tay phải cầm ống tiêm, ngoài miệng còn nói bằng giọng non nớt: “Tiêm tiêm, tiêm tiêm!”

Tư thế đó tuyệt đối không phải bác sĩ nhỏ, ngược lại giống một cường đạo nhỏ hơn.

Lâm Tô Diệp buồn cười không chịu được, nhanh chóng cầm khăn sa của con gái xuống quấn lên cổ cô bé, cô bé nhỏ vốn đáng yêu mềm mại sắp biến thành tiểu bá vương rồi.

Bình Luận (0)
Comment