Chương 492: Bác sĩ nhỏ Toa Toa 1
Toa Toa nhìn mẹ và cô út rồi lại nhìn bà Tiết, cười ngọt ngào: “Bà nội, tiêm tiêm.”
Bà Tiết dỗ cháu chơi đã thành quen, theo bản năng tiếp lời: “Nào, tiêm cho bà đi.”
Tiểu Lĩnh trừng to mắt, khuyên ngăn: “Bà nội, bà nghĩ kỹ đi đã!”
Bà Tiết: “Ngạc nhiên cái gì, có thể làm sao được?”
Toa Toa nhìn cánh tay gầy nhỏ không đủ tráng kiện của bà ta, ra hiệu: “Mông cong.”
Bà Tiết: “Bác sĩ cháu cũng lắm chuyện thật đấy, cái đó gọi là chổng mông!”
Bà ta nghiêng người, lộ cái mông cho Toa Toa.
Tiểu Lĩnh không đành lòng nhìn, vội vàng che mắt lại.
Toa Toa vén áo của bà Tiết, cố tình kéo thắt lưng quần bông xuống, cách lớp áo có thể gọi là tiêm được sao?
Cô bé dùng búa nhỏ quẹt lên mông bà Tiết trước coi như là bông y tế, tay phải cầm ống tiêm, ngoài miệng còn phối âm: “Xùy…” Tay ấn kim tiêm vào.
“Au…” Bà Tiết đau đến kêu gào: “Sao lại đau như vậy?”
Sức của đứa trẻ này cũng lớn như vậy sao?
Toa Toa ngửa gương mặt nhỏ núng nính lên, cười đến mức nước miếng chảy cả ra: “Ha ha.” Cô bé nhanh chóng kéo khăn tay vắt trên vai lau nước miếng.
Bà Tiết duỗi tay giành ống kiếm của cô bé: “Nào, để bà tiêm cho cháu.”
Toa Toa lập tức lắc đầu, gõ nhẹ cái búa nhỏ vào ngực mình: “Bác sĩ.”
Chỉ phụ trách tiêm cho người ta.
Bà Tiết trừng mắt nhìn Lâm Tô Diệp: “Giống cô, chỉ muốn chiếm lời.”
Lâm Tô Diệp đã ăn cơm xong còn đang sắp xếp đồ mang về nhà một chút, đồ ăn vặt chia một nửa cho bà Tiết để bà ta và cháu trai ăn, một nửa còn lại cô đặt trong phòng mình cho cô út và Toa Toa ăn.
Bà Tiết chỉ cảm thấy cháu trai lớn chịu thiệt rồi, người ta đều là bé trai ăn nhiều hơn một chút, còn ở nhà bọn họ thì đừng hòng, Lâm Tô Diệp luôn muốn giành đồ của cháu trai lớn cho cô út và Toa Toa ăn, thật bắt nạt người ta.
Khi Lâm Tô Diệp lấy hai bức biểu đồ cơ thể người đó ra đã dọa bà Tiết sợ không hề nhẹ, vội vàng nói mau cất đi.
Đại Quân và Tiểu Lĩnh lại nhìn rất hăng hái.
Toa Toa nhìn tranh treo tường, lại bắt đầu dùng búa gỗ làm ống nghe bệnh nghe cho người trong nhà, trái tim, phổi, ruột, cô bé đều phân biệt được rất rõ ràng.
Tiểu Lĩnh nhìn chằm chằm vào túi mật với vẻ vô cùng ngạc nhiên: “Hóa ra lá gan thật sự nhỏ như vậy à, vậy ông ngoại và chú út mình không phải càng nhỏ hơn sao?”
Đều nói bạn thật to gan cơ mà!
Đại Quân liếc mắt nhìn cậu bé: “Của em chắc to đấy.”
Tiểu Lĩnh sờ vị trí túi mật của mình: “Sao anh biết?”
Đại Quân: “Không to có thể thiếu đòn được sao?”
Tiểu Lĩnh cười khà khà: “Đại Quân, cách nói này của anh không đúng, bị đòn không phải lỗi của em mà là lỗi của người đánh. Lãnh tụ vĩ đại đã nói, đánh người không thể giải quyết được vấn đề mà phải nói đạo lý, cách mạng không phải là mời khách ăn cơm, càng không phải đánh người…”
Rốt cuộc sách quý có bao nhiêu nội dung và bao nhiêu điều, đám người Lâm Tô Diệp không thuộc hết được, nhưng cô vừa nghe đã biết Tiểu Lĩnh đang nói vớ vẩn.
Cô làm bộ định lên giường tìm chổi.
Tiểu Lĩnh lập tức nói: “Xin lỗi, con nhớ không chính xác, lát nữa con sẽ học thuộc cẩn thận.”
Không dám nói lung tung, chỉ sợ bị ăn đòn thật.
Tiểu Lĩnh muốn treo bức tranh cơ thể người đó trong phòng bọn họ, như vậy mình có thể nhìn cả ngày nhưng lại bị bà Tiết từ chối.
Bà ta bảo: “Dọa người quá, nếu như mơ mơ màng màng tỉnh lại không phải sẽ sợ mất hồn mất vía hay sao?”
Tiểu Lĩnh: “Bà nội, bây giờ túi mật của bà cũng biến nhỏ rồi sao?”
Toa Toa ra hiệu treo trong phòng mình.
Cô út thì không sao cả, cô ấy cũng không sợ gì hết.
Nhưng Lâm Tô Diệp lại có hơi căng thẳng, cái này bất thình lình nhìn thấy quả thật có hơi đáng sợ.
Đại Quân còn an ủi cô: “Mẹ, không sao đâu, người nước ngoài vì học giải phẫu còn giấu xương cốt trong tủ quần áo của mình mà.”
Lâm Tô Diệp: “!”
Da đầu sắp nổ tung mất thôi.
Cuối cùng cô bàn bạc với Toa Toa, bức tranh này không cần treo trên tường mà cứ cuộn lại để trên bàn, muốn nhìn thì cô bé tự mở ra xem.
Toa Toa gật đầu: “Mẹ đúng.”
Cô lại bắt đầu dùng bàn tay nhỏ sờ lên người Lâm Tô Diệp, khi sờ đến chỗ trái tim, cô bé bật cười ha ha, rất muốn sáp tới giống như lúc nhỏ uống sữa.
Lâm Tô Diệp nhéo nhẹ gương mặt của cô bé: “Bé cưng lớn rồi, không thể uống sữa.”
Toa Toa nhớ ra, chỉ xuống dưới: “Pha bà nội, pha bà nội!”
Bà Tiết đã đi vào phòng đông nằm, nghe thấy thế mới hô:” Pha tôi cũng vô dụng! Tôi phải ngủ đây!”