Thập Niên 70: Người Mẹ Đanh Đá (Dịch Full)

Chương 493 - Chương 493. Bác Sĩ Nhỏ Toa Toa 2

Chương 493. Bác sĩ nhỏ Toa Toa 2 Chương 493. Bác sĩ nhỏ Toa Toa 2

Chương 493: Bác sĩ nhỏ Toa Toa 2

Lâm Tô Diệp biết Toa Toa buồn ngủ sẽ đột nhiên muốn làm nũng, sau khi trẻ con dứt sữa có một đoạn thời gian luôn muốn uống, không được uống sẽ giận lẫy.

Cô đi pha sữa bột, Toa Toa vẫn cần bình nên phải đổi bình sữa.

Bản thân cô bé tự ôm bình sữa nằm trên chăn, vắt chéo chân, bàn chân nhỏ đung đưa, uống với vẻ vô cùng hưởng thụ.

Uống xong sữa bột, Lâm Tô Diệp cho cô bé súc miệng.

Toa Toa cởi quần áo của mình chui vào trong chăn, vừa ngả vào gối đầu nhỏ của mình, một giây sau đã ngủ vù vù.

Lâm Tô Diệp có hơi lo lắng, một bình sữa bột uống xong, buổi tối sẽ không đái dầm đấy chứ?

Cô mau chóng cầm bô đêm của Toa Toa qua đặt bên cạnh, lại xếp đồ cho Toa Toa giẫm lên giường và xuống giường vững một chút, như vậy Toa Toa có thể tự dậy đi tiểu đêm.

Ngày hôm sau ăn sáng xong, Lâm Tô Diệp dẫn Toa Toa đi tới trường học cùng, dự định buổi chiều về nhà đan len, mới đầu chỉ nghiên cứu đan áo, đồng thời còn phải dỡ len găng tay nữa.

Toa Toa mang ống tiêm theo, giữa giờ còn muốn tiêm phòng cho các bạn học.

Cô bé tiêm cho đám trẻ, người nghe lời không làm loạn thì tiêm vào cánh tay, dùng ngón tay nhỏ nhắn xoa nhẹ rồi tiêm, tiêm xong còn thổi phù phù hai cái. Những người không nghe lời thích làm loạn thì tiêm vào mông, dùng búa gỗ nhỏ chà thật mạnh, lại oán trách một chút, đau đến mức bọn trẻ kêu oai oái, còn cô bé thì cười ha ha.

Vương Thuận Phát phản kháng: “Toa Toa, sao em không tiêm cho Tiết Viễn Chinh và Tiết Bàng Bạc.”

Tiểu Lĩnh: “Tớ là Tiết Vân Lĩnh nhé, đầu cậu bằng gỗ hay sao mà không nhớ được?”

Vương Thuận Phát: “Được, cậu không gọi thì tớ gọi, sau này tớ tên là Vương Bàng Bạc, cái tên này dễ nghe bao nhiêu.”

Tiểu Lĩnh: “Cậu nên tên là Vương Có Bệnh thì hơn.”

Lâm Tô Diệp: “Tiết Vân Lĩnh, con không được phép mắng bạn học, Vương Thuận Phát người ta chỉ quên mất thôi.”

Vương Thuận Phát cười đáp: “Thím thật tốt, thím nói xem cháu đổi tên thành Vương Thiết Lĩnh có được không? Nghe khí phách hơn Tiết Vân Lĩnh đấy chứ!”

Lâm Tô Diệp: “…” Cháu thật thiếu chửi.

Trong giờ nghỉ giải lao, Lâm Tô Diệp kêu Đại Quân chăm Toa Toa, còn cô đi tới đại đội Đại Dương Loan hỏi chuyện công xã tuyển công an.

Bí thư Dương, đại đội trưởng Dương, kế toán đại đội và chủ nhiệm Hội phụ nữ Dương Hà Hoa đều đang ở đây, bọn họ vừa mới họp xong còn đang nói chuyện phiếm.

Nhìn thấy Lâm Tô Diệp bước qua bọn họ đều chào hỏi cô.

Lâm Tô Diệp vẫn khách sáo với Dương Hà Hoa, không có một chút dáng vẻ gì vì Hồ Quế Châu mà giận dữ.

Cô nói rõ ý tới một chút.

Bí thư Dương đáp: “Là có chuyện như vậy, chú ba nhà các cháu muốn thử sao?”

Lâm Tô Diệp: “Là Minh Xuân nhà chúng cháu, nghe nói cũng tuyển cả công an nữ phải không ạ? Cho nên cháu tới hỏi thử xem.”

Dương Hà Hoa:” Không nghe nói tuyển công an nữ mà.” Công an nữ của công xã, vậy không phải cùng một tính chất với chủ nhiệm Hội phụ nữ rồi hay sao.

Bí thư Dương nói gọi điện hỏi công xã hỏi.

Gọi điện trong cùng một tổng đài cũng tương tự với máy nội bộ, tốc độ rất nhanh.

Rất nhanh ông ta đã hỏi rõ bên trên có ý muốn tuyển một nữ công an để phối hợp làm việc với công an nam, như vậy nếu gặp phải chuyện đồng chí nam không thuận tiện, thì đồng chí nữ cũng có thể lên.

Tuy nói là các xã viên tự nguyện báo danh nhưng theo quan điểm của các cán bộ đương nhiên vẫn là đề cử.

Bây giờ hình thức công việc cho dù là về thành, đề đạt công việc hay lên đại học, đều là đơn vị tiến cử, cho nên mọi người đã theo thói quen cho rằng chỉ cần có công việc đều nhất định phải tiến cử, chứ không có khả năng tự mình báo danh, dù sao bây giờ chỉ bàn riêng về giai cấp, thành phần không ổn chắc chắn sẽ không được.

Sau khi các đại đội cầm được văn kiện của công xã, hoàn toàn không mở loa phát thanh kêu các xã viên tự nguyện báo danh, mà trực tiếp mở họp bàn luận xem ai có thể đi rồi cho bọn họ chuẩn bị, đến khi đó lại tới công xã tham gia tuyển chọn.

Có thể được tiến cử mặc dù là con cháu cán bộ nhưng cũng có chút văn hóa, thể năng không tồi, bằng không đưa lên trên cũng sẽ trực tiếp bị đào thải.

Lâm Tô Diệp qua đây hỏi, bọn họ tự động cho rằng cô muốn một suất tiến cử cho cô út.

Bí thư Dương cười đáp: “Minh Xuân muốn báo danh chắc chắn được, bọn chú sẽ làm chủ tiến cử cô ấy đi tham gia tuyển chọn.”

Lâm Tô Diệp: “Bí thư, không cần giữ cho Minh Xuân đâu ạ, cứ cùng nhau tham gia khảo hạch là được.”

Một công xã có vài đại đội, không có khả năng trực tiếp quyết định cho đại đội Đại Dương Loan, làm vậy giống như cô đi cửa sau vậy.

Bình Luận (0)
Comment