Thập Niên 70: Người Mẹ Đanh Đá (Dịch Full)

Chương 494 - Chương 494. Tìm Vợ Không Phải Là Chuyện Dễ Hay Sao

Chương 494. Tìm vợ không phải là chuyện dễ hay sao Chương 494. Tìm vợ không phải là chuyện dễ hay sao

Chương 494: Tìm vợ không phải là chuyện dễ hay sao

Đặc biệt bí thư Dương còn từng cầu thân mẹ chồng, càng không thể như vậy hơn.

Bí thư Dương cũng ý thức được điểm này nên không nói gì nữa.

Lâm Tô Diệp lại hỏi thăm nội dung khảo hạch một chút, về khoản tố chất cơ thể cô không lo lắng chút nào cả, nếu như Minh Xuân không qua cửa người khác lại càng không thể hơn, chủ yếu cô tìm hiểu xem khảo hạch văn hóa thế nào.

Bí thư Dương nói: “Khảo hạch văn hóa là điển biểu mẫu, viết một lá thư giới thiệu bản thân, nội dung không nhiều, đừng kém quá là được. Nhưng trong công việc sau này chắc chắn phải viết báo cáo, nhân vật, quá trình và kết án của vụ án nhất định đều phải viết, đến khi đó vừa làm việc vừa học là chắc chắn.”

Lâm Tô Diệp: “Bí thư, vậy khi nào khảo hạch ạ?”

Xem thời gian học xem có kịp không.

Bí thư Dương nhìn văn kiện mà công xã phát xuống: “Cuối tháng này là hai mươi tám âm lịch sẽ tiến hành tuyển chọn thể năng, mùng năm tháng chạp chọn lần hai chính là vòng thi viết.”

Lâm Tô Diệp nghĩ thời gian vẫn còn dư dả, lại hỏi đại đội còn có mấy người nữa tham gia tuyển chọn, xem trình độ của mọi người thế nào.

Bí thư Dương hơi do dự, nói với cô vài ứng cử viên, trong đó chỉ có Tiết Minh Lưu, ngoài ra trên cơ bản đều là người ở tổ dân quân. Bản thân đại đội không tiến cử đồng chí nữ, nhưng đại đội Hồng Kỳ và những đại đội khác chắc hẳn sẽ có.

Trước đây đại đội Đại Dương Loan hoàn toàn không cân nhắc đến đồng chí nữ vì dù sao xã viên nữ biết chữ cũng ít, có thể làm công an nữ chạy tới chạy lui khắp nơi lại còn phải đánh nhau với phần tử xấu cũng không dễ dàng gì.

Thường thì phụ huynh cũng không có khả năng cho con gái đi, cho dù Tiết Minh Xuân không tồi nhưng bí thư Dương nghĩ đến tâm trạng của bà Tiết cũng không cân nhắc tiến cử cô ấy.

Còn một nguyên nhân nữa là con gái của đội trưởng Kinh đại đội Hồng Kỳ là Kinh Ngọc Lan đã học qua tiểu học bậc cao, còn là phần tử dân quân cốt cán, cô ta chắc chắn muốn làm công an nữ.

Một công xã chỉ có một nữ công an, Kinh Ngọc Lan có chút văn hóa, tố chất cơ thể không tồi, mọi người đều cảm thấy cô ta thích hợp cho nên bí thư Dương cũng nể mặt đội trưởng Kinh, không tiến cử người của đại đội mình.

Trong lòng Lâm Tô Diệp có tính toán, sau khi cảm ơn lại trở về trường học trước.

Buổi trưa tan học cô dẫn Toa Toa và hai bé trai về nhà.

Toa Toa đã tiêm cho hơn nửa số trẻ trong lớp, khăn sa đỏ không còn quấn trên đầu nữa mà làm thành băng tay đỏ đeo trên cánh tay, còn thắt thành hình chữ thập, rất giống chữ thập đỏ trên hòm thuốc của bác sĩ.

Vừa vặn Cố Mạnh Chiêu đi qua tìm bọn họ, trong tay anh ta xách một con thỏ hoang.

Cố Mạnh Chiêu cười bảo: “Hôm nay đi tới công xã họp, bọn họ có con trâu khó sinh, tôi đánh bậy đánh bạ cứu về được nên tặng cho tôi một con thỏ rừng, tôi không biết làm vẫn nhờ chị dâu cầm về nấu giúp.”

Lâm Tô Diệp nghĩ điểm thanh niên trí thức bọn họ có Tào Chí Đức như vậy nên không từ chối, cười bảo: “Vậy buổi tối trí thức Cố tới ăn cơm đi, mọi người cùng ăn cũng náo nhiệt hơn.”

Cố Mạnh Chiêu có hơi ngại ngùng nhưng cũng không từ chối, chỉ nói được.

Tiểu Lĩnh: “Trí thức Cố, vậy tan học bọn cháu đi gọi chú nha.”

Cố Mạnh Chiêu gật đầu đáp được.

Ăn xong cơm trưa, Lâm Tô Diệp kêu cô út giúp xử lý con thỏ một chút, lột da sạch sẽ, chặt khúc, dùng muối chà sát, đợi buổi chiều có thể nấu lên, đợi sẩm tối ném khoai tây và củ cải vào hầm rất thơm.

Buổi chiều Lâm Tô Diệp không đi học cùng mà ở nhà chuẩn bị đan áo len.

Sức cô nhỏ, chặt răng bừa trúc cũng chặt không xong, vẫn phải để cô út giúp.

Cô út lôi dao quân dụng của mình ra, soạt soạt vài cái đã chẻ xong.

Cô dựa theo yêu cầu của Lâm Tô Diệp bổ thành dài bao nhiêu, thô bao nhiêu, sửa lại, rồi dùng đá nhỏ mài cho bóng loáng.

Lâm Tô Diệp nói với cô ấy chuyện công xã tuyển công an: “Minh Lưu được đại đội tiến cử chắc hẳn đã biết một vài tin tức, bình thường em hỏi cậu ấy nhiều một chút.”

Đang nói thì mẹ Tiết Minh Lưu dẫn anh ta đi qua, còn ôm theo một xấp vải dệt.

Lâm Tô Diệp vội mời bọn họ ngồi xuống, hỏi có phải tới may quần áo không.

Bà cụ cười đáp: “Đúng, may bộ đồ mới cho thằng con không biết phấn đấu này, xem có thể nhanh chóng cưới được cô vợ không, sớm kết hôn một chút cho thím bớt lo.”

Lâm Tô Diệp nhìn Tiết Minh Lưu, cười bảo: “Minh Lưu của chúng ta cao ráo, lớn lên cũng đường hoàng chính trực, có thể làm việc kiếm công điểm, tìm vợ còn không phải chuyện rất dễ hay sao?”

Bình Luận (0)
Comment