Chương 495: Xấu hổ cái gì
Tiết Minh Lưu vốn đã khẩn trương, bây giờ nghe cô khen mình lập tức mặt đỏ tai hồng, tim đập thình thịch.
Bà cụ nhìn con trai đứng ở một bên không dám lại gần thầm hận anh ta không làm nên trò trống gì, đi tới nhéo lỗ tai anh ta: “Nhìn bộ dáng này của con đi, có giống người không, con xấu hổ cái gì?”
Tiết Minh Lưu thầm nghĩ: Còn có thể trách con được sao? Cũng không phải con thích như thế.
Lâm Tô Diệp kêu Tiết Minh Dực đứng vững để cô đo kích cỡ.
Cô cầm thước mềm vừa lại gần, Tiết Minh Lưu đã ngửi thấy một mùi hương ngọt ngào dễ ngửi, lập tức máu dồn lên não khiến anh ta choáng váng hoa mắt, anh ta sợ hãi vội vàng lùi về sau.
Lâm Tô Diệp khó hiểu: “Sao thế?”
Bà cụ vỗ một cái vào lưng con trai: “Con sợ cái gì? Chị dâu con cũng không phải hổ!”
Cô út ở một bên nhìn thấy mới cầm thước dây trong tay Lâm Tô Diệp, nói với Tiết Minh Lưu: “Em đo cho anh.”
Tiết Minh Lưu đứng bất động.
Cô út đo kích cỡ cho anh ta, máu mũi vốn trào lên của anh ta lập tức đông lạnh, trở nên vô cùng bình tĩnh.
Lâm Tô Diệp nhân lúc này hỏi anh ta chuyện công an đặc phái viên.
Tiết Minh Lưu: “Chị dâu, em cũng không rõ, chỉ nói có thể đi thử, nhưng dân binh nhiều người như vậy, em sợ cơ hội không lớn, nghe nói còn có bài thi văn hóa nữa.”
Lâm Tô Diệp: “Vậy dễ xử thôi, Minh Xuân nhà bọn tôi dẫn cả cậu cùng nhau luyện tập học hỏi, đến khi đó lại cùng nhau đi thi, có thể tiếp ứng cho nhau một chút.”
Vậy đương nhiên tốt rồi, mẹ Tiết Minh Lưu và anh ta đều vui vẻ.
Nói chuyện được một lúc, Tiết Minh Lưu mời cô út đi luyện tập, cô út lại không chịu, nói phải đi nhặt củi.
Tiết Minh Lưu: “Anh đi với em, anh nhặt sẽ đưa hết cho em.”
Mùa đông có không ít người tới sau núi nhặt củi, đại đội cũng phái người đi tuần tra, không cho phép các xã viên chặt cây cối mà chỉ có thể nhặt cành khô.
Cô út nghe thấy anh ta nhặt cho mình mới đồng ý đi chung.
Đợi mẹ Tiết Minh Lưu đi rồi, Lâm Tô Diệp nhân lúc trời sáng cắt vải cho Tiết Minh Lưu, đợi cô cắt xong ánh sáng trong phòng cũng đã ảm đạm, làm việc nữa sẽ phải thắp đèn.
Cô không giẫm máy khâu mà gỡ len trắng của găng tay.
Bà Tiết bắt đầu nấu thịt thỏ, trước đun nóng một chút mỡ heo rồi thêm mấy nguyên liệu như đại hội, đinh hương, ớt khô, hoa tiêu dại, có gì thì bỏ hết vào một ít, lại thêm gừng hành, tỏi, rồi bỏ thịt thỏ vào trong xào khô một chút, sau đó thêm nước để lửa nhỏ đun từ từ.
Bà ta chèn đầy củi khổ vào nên không cần quản nữa, gỗ trong lòng bếp sẽ cháy thành than, thịt nấu như vậy là thơm nhất.
Bà ta thấy Lâm Tô Diệp đang gỡ len trắng của găng tay mới bảo: “Tôi giúp tô quấn len.”
Len mua được đều quấn thành cuộn cảm, muốn quấn thành hình cầu thì một người cầm một người quấn cũng có thể nói chuyện với nhau, đương nhiên mình dùng đầu gối giữ rồi quấn cũng được, chụp vào lưng ghế quấn cũng được.
Lâm Tô Diệp đưa một đầu cho bà ta, kêu bà ta giúp quấn, còn mình tiếp tục gỡ len.
Bà Tiết quấn xong một quả cầu len, quay đầu đi tìm Toa Toa lại không thấy bóng dáng của đứa trẻ đâu.
Dựa theo kinh nghiệm của bà ta, một khi đứa trẻ yên lặng không phải giở trò xấu thì chính là nghịch ngầm.
Quả nhiên bà ta tìm thấy Toa Toa trên giường phòng đông, cô bé đang nằm nhoài trên bệ cửa sổ, một tay cầm con thỏ búp bê làm cho cô bé chơi, một tay cầm kim tiêm.
Bà ta nói với Lâm Tô Diệp: “Mau quản con gái cô đi, đang hại người đây này.”
Lâm Tô Diệp không ngẩng đầu lên: “Không có khả năng, Toa Toa hiểu chuyện nhất.”
Đứa con gái này chính là thiên thần nhỏ, lúc ở trong bụng không dày vò mẹ, sau khi ra đời cũng dễ chăm, ăn ngon ngủ ngon, chưa bao giờ nửa đêm khóc không ngừng, cho nên Lâm Tô Diệp chăm cô bé rất thoải mái, không có ngủ không ngon như đôi song sinh.
Bà Tiết: “Đứa trẻ có hiểu chuyện đến đâu cũng là trẻ con, đợi bốn, năm tuổi, bảy tám tuổi cũng đều khiến người ghét hết.”
Lâm Tô Diệp: “Mẹ cho rằng đều là cháu trai lớn của mẹ hết sao?”
Bà Tiết: “Cháu trai lớn của tôi làm sao? Một đứa yên tĩnh một đứa hoạt bát, không biết tốt bao nhiêu, mau đi quản con gái cô đi, còn không quản nữa thuốc tím đều uống hết sạch rồi đây này.”
Uống hết?
Lâm Tô Diệp mới không tin.
Toa Toa vô cùng hiểu chuyện, thứ mà người khác cho cô bé sẽ không ăn lung tung, huống chi là nghịch lung tung?