Chương 496: Bà nội tiêm tiêm
Lúc nhỏ Tiểu Lĩnh còn nhặt mấy thứ như côn trùng, phân gà nhét vào trong miệng, nhưng Toa Toa lại chưa bao giờ từng làm thế, cô bé rất yên tĩnh quan sát, muốn kêu cô bé dùng tay động vào cô bé còn ghét bỏ ấy chứ.
Cô đứng dậy đi tới phòng đông nhìn, chỉ thấy Toa Toa đang tiêm cho thỏ nhỏ, bên cạnh còn đặt một bình thuốc tím đã mở nắp, mà trong ống tiêm của cô bé lại hút vào một ít nước thuốc tím, đang tiêm chữa thương cho con thỏ nhỏ ở đó.
Con thỏ nhỏ vốn màu xám, bây giờ trên người đã có một đốm màu tím cũng không biết là đẹp hay là xấu nữa, bà Tiết thấy như trúng độc ấy.
Lâm Tô Diệp: “Bé ngoan, sức con lớn như vậy sao? Vậy mà có thể rút nước thuốc?”
Bà Tiết chậc chậc thành tiếng: “Nếu như cháu trai lớn của tôi nghịch thuốc tím đảm bảo sẽ quất mông, sao con gái cô lại không sao?”
Lâm Tô Diệp: “Con gái con rút thuốc tím tiêm cho thỏ con, cháu trai mẹ rút nói không chừng sẽ thật sự uống vào trong bụng.”
Toa Toa quay đầu cười khà khà với bọn họ, nói với bà Tiết: “Bà nội, tiêm tiêm!”
Sắc mặt của bà Tiết thay đổi: “Cháu tự tiêm cho mình đi, bà còn muốn sống thêm vài ngày nữa.”
Bà ta muốn đi lên giúp thu dọn, chỉ sợ Toa Toa đánh đổ thuốc tím.
Toa Toa lập tức cầm nắp định đậy lên bình, ngoài miệng còn lầm bầm: “Vãi vãi, mau đóng.”
Ngược lại cô bé sợ bà Tiết làm vãi.
Đợi thu dọn xong, hai bé trai và Cố Mạnh Chiêu cùng nhau đi qua.
Vừa vào cửa Cố Mạnh Chiêu đã hỏi: “Chị dâu, tôi nghe nói Minh Xuân muốn thi vào đồn công an công xã.”
Lâm Tô Diệp cười đáp: “Đúng vậy, tin tức truyền đi cũng rất nhanh đấy.”
Cố Mạnh Chiêu: “Nếu như Minh Xuân làm công an nữ vậy đối với các xã viên mà nói ngược lại là một tin tức tốt.”
Bây giờ nông thôn không có công an, toàn bộ đều là dân binh công xã, chủ nhiệm trị an đại đội và dân binh, không chính quy, có chuyện gì cần xử lý cũng phải dựa vào quan hệ và nhân tình.
Nếu như có một công an ở đồn công an huyện, vậy xử lý vấn đề càng công chính hơn một chút.
Thôn quê rất ít khi có án lớn, trên cơ bản đều là chuyện lông gà vỏ tỏi giữa các xã viên và các thôn, nhiều hơn thì là mẹ chồng con dâu, hai vợ chồng đánh nhau.
Phụ nữ đánh nhau, đàn ông không tiện tham gia, nếu như có công an nữ vậy đó là chuyện tốt, nhưng phỏng chừng sẽ rất mệt.
Thường phụ nữ cũng không thể đảm nhiệm được vì dù sao mỗi một thôn đều có chủ nhiệm Hội phụ nữ, cũng không phải ai cũng có thể giải quyết được mâu thuẫn phụ nữ, rất nhiều lúc vẫn là cố hết sức mà không được kết quả tốt.
Nhưng Cố Mạnh Chiêu cảm thấy loại vấn đề này không tồn tại đối với Tiết Minh Xuân, quản bạn có mâu thuẫn gì, cô ấy chắc chắn có thể cố hết sức giảm xuống mười lần.
Lâm Tô Diệp nói chuyện với anh ta vài câu: “Bài thi cơ thể của Minh Xuân chắc chắn không thành vấn đề, chỉ là bài học văn hóa là có hơi khó, lúc nhỏ con bé chưa đi học được mấy ngày.”
Tốt xấu gì một năm này cô và bà Tiết học hành, Minh Xuân có không học bao nhiêu cũng sẽ học được một ít.
Cố Mạnh Chiêu chủ động nói: “Chị dâu, chuyện này chị không cần lo lắng, đợi Minh xuân trở về nói với cô ấy một tiếng, mỗi ngày tôi có thể dạy bù cho cô ấy hai tiếng, một tháng chắc chắn có thể qua.”
Học tập có tính mục tiêu, anh ta cảm thấy một ngày hai tiếng đã đủ, nếu nhiều hơn tinh lực của cô ấy không tập trung cũng sẽ mệt, hơn nữa cô ấy còn có việc khác, cũng không thể chậm trễ.
Lâm Tô Diệp đang định có ý này, nếu Cố Mạnh Chiêu không cảm thấy phiền phức vậy đương nhiên cô cũng vui lòng: “Minh Xuân nhà chúng tôi chắc chắn cũng vui lòng, ngoài ra còn có Tiết Minh Lưu nữa, đến khi đó có thể học cùng được không?”
Cố Mạnh Chiêu cười đáp: “Đương nhiên có thể.”
Hai bé trai về nhà nhưng không dám vào nhà, Đại Quân đi nhà vệ sinh trước, còn Tiểu Lĩnh thì lại đi tìm cô út.
Rất nhanh cậu bé, cô út và Tiết Minh Lưu đã cùng nhau về nhà.
Tiết Minh Lưu cười bảo: “Tiểu Lĩnh, cháu làm chuyện gì xấu sợ mẹ cháu đánh đúng không?”
Tiểu Lĩnh mang vẻ mặt hoảng hốt: “Không phải không phải, còn đáng sợ hơn mẹ cháu ấy.”
Tiết Minh Lưu không tin, còn có người đáng sợ hơn mẹ cháu sao? Chuyện mẹ cháu bị cháu chọc tức chạy khắp thôn đuổi đánh cháu, người đẹp cũng biến thành sư tử hà đông, cả đời này anh ta cũng không quên được.