Chương 497: Thịt thỏ xào cay 1
Tiết Minh Lưu còn muốn tạm biệt ở cổng lại bị Tiểu Lĩnh kéo vào trong chào hỏi Lâm Tô Diệp một tiếng, rồi đẩy Toa Toa đến trước mặt Tiết Minh Lưu.
Toa Toa đang loay hoay cái ống tiêm của mình, nhìn thấy Tiết Minh Lưu đi qua còn cho rằng giống như các bạn học đều là tới tìm cô bé tiêm chích.
Bàn tay nhỏ của cô bé vung lên, bình tĩnh nói: “Mông chổng!”
Tiết Minh Lưu: “?”
Tiểu Lĩnh: “Chú phối hợp chút đi ạ.”
Tiết Minh Lưu phối hợp nhoài người lên bàn, dáng người của anh ta cao, Toa Toa không đủ với tới mới ra hiệu cho anh ta cúi thấp xuống.
Tiết Minh Lưu chỉ đành nằm nhoài lên ghế dài, còn theo bản năng phối hợp một câu: “Cháu nhẹ chút nhé.”
Toa Toa ừm ừm một tiếng, tay kéo quần bông của anh ta, ra hiệu cho anh ta cởi xuống.
Tiết Minh Lưu lập tức đỏ bừng mặt: “Sao còn cởi quần nữa, không được đâu!”
Toa Toa ra hiệu cho anh ta nhanh lên, đừng lề mề, nhà ai tiêm còn mặc quần bông, vậy còn có tiêm được sao?
Tiết Minh Lưu ra vẻ một chút, để lộ thắt lưng gầy gò cho cô bé.
Bây giờ Toa Toa cũng không hiểu sự khác biệt giữa lưng và mông, cảm thấy cũng đúng rồi mới xoa bông y tế, sau đó vút một tiếng tiêm lên.
“Á…” Tiết Minh Lưu suýt thì nhảy dựng: “Bác sĩ, cháu tiêm đau quá rồi! Sau này không tìm cháu tiêm nữa!”
Toa Toa còn thổi đầu kim của mình, ngược lại giống như sợ kim tiêm đau: “Bệnh nặng, tiêm đau, bệnh nhẹ, tiêm nhẹ!”
Còn có cách nói như vậy nữa sao?
Tiết Minh Lưu: … Cháu nói vớ vẩn!
Toa Toa lại định gọi Cố Mạnh Chiêu tới.
Anh ta đang nói chuyện với Lâm Tô Diệp, thấy thế mới duỗi cánh tay của mình ra: “Tiêm phòng một mũi cho chú đi!”
Toa Toa đồng ý, xắn tay áo của anh ta lên, dúi một mũi lên cổ tay của anh ta.
Tiết Minh Lưu: “Bác sĩ nhỏ, sao lại tiêm vào cổ tay của cậu ấy mà lại tiêm vào hông chú? Cậu ấy thì nhẹ như vậy, còn chú lại đau như vậy?”
Toa Toa nhìn Cố Mạnh Chiêu rồi lại nhìn Tiết Minh Lưu, chỉ vào Cố Mạnh Chiêu rồi nở nụ cười: “Đẹp đẹp.”
Tiết Minh Lưu: “… Chú cũng không xấu mà.”
Tiểu Lĩnh cười ha ha: “Nếu như là cậu út chắc bị em tiêm chết mất.”
Toa Toa cũng bật cười ha ha.
Lâm Tô Diệp mời Tiết Minh Lưu cùng ở lại ăn cơm, chỉ có một con thỏ rừng mà một gia đình lại đông người như vậy, anh ta cũng ngại ngùng. Anh ta hẹn trước với Cố Mạnh Chiêu và cô út, sau này anh ta sẽ cùng cô út học tập và rèn luyện, sau đó tạm biệt chạy đi.
Lâm Tô Diệp đựng một bát củ cải và khoai tây rưới thêm hai thìa canh, lại gắp thêm hai ba miếng thịt thỏ, kêu Đại Quân và Tiểu Lĩnh bưng qua, thuận tiện gọi anh ba tới ăn cơm.
Kết quả anh ba Tiết thật sự theo Lưu Hạ Nham lén đi bán đồ rồi, nghe nói mang cả lương khô đi.
Khi ăn cơm, Cố Mạnh Chiêu nói: “Ngày mai tôi sẽ đi công xã hỏi người quen phương hướng kiểm tra văn hóa rồi tập trung bổ túc cho Minh Xuân, sẽ không có vấn đề gì.”
Cô út rất vui vẻ, gắp đầu thỏ cho anh ta: “Ăn đi.”
Bà Tiết vội vàng gắp đầu thỏ ra, gắp lại một miếng đùi cho Cố Mạnh Chiêu: “Trí thức Cố, ăn thịt.” Bà ta trả lại đầu thỏ cho cô út: “Răng con tốt, gặm đi.”
Cô út: “Con cảm thấy đầu thỏ ngon nhất, mẹ cũng đừng tham.”
Toa Toa vừa nghe mới ngẩng gương mặt nhỏ lên há cái miệng nhỏ nhìn cô út gặm đầu thỏ.
Cô út: “Cháu muốn gặm?”
Toa Toa chẹp một tiếng, rất muốn.
Cô út cầm cho cô bé gặm.
Bà Tiết: “Ôi, cháu cũng không sợ nhỉ. Đầu thỏ dọa người bao nhiêu.”
Toa Toa: “Khà khà, thơm thơm.”
Thịt thỏ nhai khá mất sức, chất thịt chắc chắn nhẵn nhụi, ăn vào vô cùng thơm ngon.
Tuy rằng không nhiều thịt nhưng mọi người đều ăn rất ngon, hơn nữa khoai tây và củ cải hầm chung với thịt thỏ cũng ngấm no nước thịt thơm phức, ăn vào thật sự ngon miệng.
Cuối cùng canh cũng bị mọi người dùng để chấm bánh ăn đến một giọt cũng không còn thừa.
Ăn uống no nê, Đại Quân đứng dậy đi bộ cho tiêu hóa một chút, bây giờ trong đầu cậu bé suy nghĩ đã không còn giống với mọi người, khi đi dạo trong đầu còn nghĩ đến sách mà mình đọc, cho nên người thì ở trước mặt còn suy nghĩ lại ở chỗ khác.
Tiểu Lĩnh vừa vặn tương phản với cậu bé, Tiểu Lĩnh là khi học trong đầu cũng toàn là đồ ăn ngon, khi đi dạo càng là thịt thỏ thơm phức, suy nghĩ chính là bữa tiếp là lúc nào ăn, đi đâu mới bắt thêm được một con.
Tiểu Lĩnh hỏi Cố Mạnh Chiêu: “Trí thức Cố, chú có cách nào bắt được thỏ đồi không?”
Sườn đồi là đất vườn, ruộng đồng, bọn họ theo thói quen gọi là đồi thỏ.
Cố Mạnh Chiêu: “Không dễ bắt như vậy, rất phí sức, có thời gian đó vẫn nên đọc thêm sách đi.”