Chương 501: Em tra không thấy
Dù sao bình thường anh ta giúp chạy xe, mua đồ, chuyển đồ ở đội sản xuất, cũng không dùng đến rất nhiều chữ, có thể ứng phó được với chữ viết sai, cách viết khác thậm chí là từ đơn giản hóa.
Hu hu, trước đây học nhiều một chút thì tốt rồi, kế toán vẫn luôn kêu anh ta học nhiều chữ hơn nhưng anh ta cho rằng học hành vô dụng nên lười học.
Thấy anh ta thật sự không thạo, Cố Mạnh Chiêu mới giảng cho anh ta một chút, ngay khi anh ta đang bức thiết muốn học hỏi nhất lại có được phương pháp, anh ta sẽ lập tức nhớ được, hơn nữa cũng sẽ không quên nữa.
Cố Mạnh Chiêu lại mở rộng ra, giảng về phiên âm và cách viết cho anh ta.
Tiết Minh Lưu học phiên âm còn được nhưng cách viết thì không ổn, bây giờ bị Cố Mạnh Chiêu đột kích một cái lại làm ít công to, hiệu suất học cực kỳ cao!
Cô út viết xong mấy câu mà Tiểu Lĩnh dạy đó, những cái khác cũng không biết, dù sao cô ấy cũng chỉ trông bầu vẽ gáo.
Cố Mạnh Chiêu cúi đầu nhìn bài của cô ấy rồi đẩy từ điển cho cô ấy, nhỏ giọng nói: “Tiếp tục viết, mấy câu này không đủ, em có thể bắt đầu từ câu cơ bản nhất và đơn giản nhất, thích gì, ăn gì, mỗi ngày làm gì, những cái này đều có thể viết.”
Cô út nghe lời lật từ điển, cô ấy thấy chị dâu mỗi ngày đều ôm từ điển, có đôi khi bà Tiết cũng đeo kính lén Lâm Uyển Tinh nhìn từ điển, không ngờ mình cũng không thoát khỏi số phận xem từ điển.
Cô ấy chưa từng học hành có hệ thống, nghĩ đến gì thì chính là cái đó, không quá biết thay đổi theo tình hình, hiển nhiên cũng không hiểu mấy thứ như từ gần nghĩa đó, không tra được cái mình cần thì có hơi ngây người.
Cố Mạnh Chiêu vô cùng có kiên nhẫn với cô ấy, dạy cô ấy: “Bây giờ em không cần tra những chữ phức tạp đó, chỉ cần viết thư giới thiệu và báo cáo đơn giản, dùng những chữ đơn giản nhất để viết lời đơn giản nhất.”
Ngụ ý không cần phó từ và tính từ gì cả mà chỉ cần viết chủ ngữ vị ngữ tân ngữ đơn giản nhất và câu trung tâm đơn giản nhất là được, về phần những từ ngữ chau chuốt khác có thể từ từ tăng thêm.
Cô út được anh ta chỉ điểm đã có chút cảm giác, bắt đầu tra từ điển tìm chữ mình cần.
Cố Mạnh Chiêu biết cô ấy chưa từng đi học, tuy rằng biết một vài chữ nhưng chữ biết viết cũng không nhiều.
Anh ta nghĩ muốn trong nửa tháng ngắn ngủi khiến cô ấy biết viết những chữ thường dùng, biết sử dụng bọn chúng tạo thành câu viết văn là chuyện không có khả năng.
Anh ta kêu cô ấy bắt đầu viết thư giới thiệu bản thân, trước viết câu đơn giản quen thuộc rồi từ từ mở rộng tăng thêm những thứ mà công an cần.
Như vậy mỗi ngày viết mở rộng ra, tăng thêm, chữ, từ và câu mà cô ấy có thể viết sẽ càng ngày càng nhiều.
Kết hợp giữa học bằng cách nhớ, học được dùng được, hiệu quả sẽ vô cùng đột phá, điều kiện tiên quyết là cô ấy nghe theo sự sắp xếp của anh ta.
Sự thật chứng minh cô út là một học sinh giỏi, anh ta nói gì thì cô ấy làm theo, không hề mâu thuẫn chút nào, không càu nhàu cũng không nghi ngờ, cô ấy giống như một đồ chứa thâm sâu chỉ lo đựng vào trong.
Lúc này còn có một con đường tắt, có vài chữ phức tạp đều có chữ đơn giản hóa, ví dụ như mây, có thể bên trên một chữ mưa, bên dưới một chữ hạ, triển chính là bên trên một chữ thi, bên dưới một chữ hoành.
Cố Mạnh Chiêu không tiếp thu loại này nhưng ứng phó một chút để thi cử cũng không thành vấn đề, dù sao chỉ cần sau khi cô ấy lên làm công an học hành sẽ không có giới hạn, muốn dừng cũng không dừng được.
Sau nửa tiếng, Tiết Minh Lưu đã mệt không chịu được, eo đau lưng mỏi là thứ yếu, mấu chốt là mệt não.
Anh ta cảm thấy mình nhét vào não toàn là cách viết, từ, phiên âm, nhớ cái này quên cái kia, viết cái này cái kia lại không đúng.
Cố Mạnh Chiêu nhìn thấy anh ta lộ vẻ mệt mỏi, lực chú ý cũng bắt đầu không tập trung, hiệu suất giảm mạnh xuống, mới kêu anh ta đi ra sân hít gió mát năm phút rồi vào lại.
Anh ta nhìn thấy cô út vẫn chuyên tâm tra từ điển ở đó như cũ cũng không kêu cô ấy nghỉ ngơi, dường như cô ấy có lực chuyên chú và sức chịu đựng mà người bình thường khó có thể với tới được, không mệt, không phiền, vô cùng đơn thuần chuyên tâm, rất thích hợp để học.
“Trí thức Cố, chữ manh này viết thế nào?”
Cố Mạnh Chiêu: “Tra từ điển trước đi.”
Cô út: “Em tra không thấy.”
Cô ấy muốn viết lưu manh nhưng chữ manh này không tra ra được.
Cố Mạnh Chiêu mới ngồi xuống bên cạnh cô ấy, trước cho cô ấy tổ hợp từ xem là chữ nào.
Cô út: “Manh trong đánh lưu manh!”