Chương 502: Mệt không
Cố Mạnh Chiêu buồn cười: “Không biết viết chữ phải tra từ điển rồi tìm từ phiên âm, nhìn thấy chữ nhưng không biết phiên âm lại bắt tay vào từ thiên bàng, quy luật này đã nhớ chưa?”
Cô út gật đầu: “Nhớ rồi.”
Cố Mạnh Chiêu dạy cô ấy tìm chữ manh này thế nào, ngón tay của anh ta thon dài trắng trẻo, sờ vào quyển từ điển dày cộp tra tìm lại vô cùng nhanh, nếu không phải vì làm một lần cho cô út xem thì anh ta quả thật có thể lật đến trang mục lục.
Anh ta lật đến một trang có rất phiền chữ phiên âm “mang” đó, xem lướt qua một lượt trước: “Có vài chữ em không tìm được có khả năng là vì thanh điệu không đúng, có thể tìm trong những thanh điệu khác.”
Cô út lập tức sáp tới tìm, rất nhanh đã tìm được chữ đó mới cười bảo: “Hứ, chạy không thoát khỏi mắt thần của em đâu!”
Cố Mạnh Chiêu hỏi cô ấy: “Mệt không? Có cần nghỉ chút không?”
Tập trung tinh lực cường độ cao như vậy học hành thật sự rất mệt.
Cô út lắc đầu: “Không mệt, em viết thêm một lúc nữa.”
Cố Mạnh Chiêu nói với cô ấy viết những cái này đều hữu dụng, viết qua rồi phải nhớ, đợi khi thi cử có thể dùng, có thể trực tiếp viết ngay, nên cô ấy cần phải viết nhiều một chút.
Chị dâu ra sức học hành như vậy, cô ấy cũng không thể rớt lại!
Cố Mạnh Chiêu: “Em không được giống như trẻ con học từ đơn như thế, phải học cách nhớ tổ hợp từ và câu đơn giản, biết bọn chúng viết thế nào.”
Cô út: “Được.”
Mình sẽ coi bọn chúng thành những tên lưu manh, mình sẽ ghi nhớ bọn chúng rồi đánh phục từng tên một!
Trong lúc chuyên chú hai tiếng đã gần trôi qua.
Tiết Minh Lưu cảm thấy mình sắp mệt sấp mặt rồi.
Nghỉ ngơi một lúc, uống ít nước, Đại Quân và Tiểu Lĩnh tan học cũng chạy qua đây.
Vừa vào cửa Tiểu Lĩnh đã hô: “Trí thức Cố, cô út và chú của cháu học thế nào rồi ạ? Nhanh hơn cháu hay là chậm hơn?”
Cố Mạnh Chiêu cười đáp: “Cháu học rất nhanh, chỉ là không cẩn thận.”
Học nhanh rớt cũng nhanh, thích sự vật mới mẻ, vội học cái mới mà không muốn ôn lại.
Vì cô út và Tiết Minh Lưu học nên Tiểu Lĩnh cũng hiểu chuyện không chơi bắn ná thun nữa, mà xem Đại Quân và Cố Mạnh Chiêu đánh cờ.
Đại Quân từ sau khi thua Tiết Minh Dực ở quân khu đã khiêm tốn hơn rất nhiều, càng chuyên tâm đi sâu vào kỳ nghệ hơn.
Theo quan điểm của Cố Mạnh Chiêu, đây là một phẩm chất rất tốt, đứa trẻ bình thường ở độ tuổi này sẽ ăn uống vui chơi, rất ít người hiểu phải kiểm điểm lại mình, càng đừng nói là chịu ảnh hưởng của chỉ số thông minh phát triển, lực chú ý không đủ tập trung, không thể kiên trì, tư duy logic còn chưa đủ hoàn thiện, nhưng Đại Quân lại rất khiến người ngạc nhiên.
Anh ta phát hiện ra khoảng thời gian gần đây kỳ nghệ của Đại Quân lại có tiến bộ.
Những chiêu thức đã biết trước đây bây giờ lại càng tinh thông hơn.
Trước đây cậu bé đánh cờ hơi hấp tấp, cầu thắng, sợ thua, bây giờ lại khá ổn định, vững vàng.
Tuy rằng trước đây cậu bé trông thì trầm ổn bình tĩnh nhưng chung quy cung chỉ là một đứa trẻ, về mặt phong cách chơi cờ có thể nhìn ra được, nhưng bây giờ lại càng ngày càng… ông cụ non.
Nhìn phong cách chơi cờ này, rất nhiều người lớn cũng không ổn định được như thế, không kiêu căng không hấp tấp, rất khiến người yêu thích.
Bên đó Tiết Minh Lưu lại sắp sụp đổ, muốn ngừng học: “Á, trí thức Cố, tôi không ổn nữa, tôi sắp mệt chết rồi.”
Cố Mạnh Chiêu đang đánh cờ với Đại Quân, đầu cũng không ngẩng lên mà lạnh lùng đáp: “Mới thế đã mệt chết rồi, vậy anh mau nhân lúc còn sớm rút lui đi. Thi công an, thi đỗ không phải điểm cuối, đó chỉ là một khởi điểm, sau này sẽ càng mệt hơn. Không những cơ thể mệt mà tinh thần cũng mệt, viết báo cáo và học hành là những chuyện mãi mãi sẽ không dừng, anh còn có khả năng phải chịu sự khảo vấn của lương tâm và tinh thần trọng nghĩa nữa.”
Giọng nói của anh ta bình thản, âm diệu cũng không tăng cao nhưng Tiết Minh Lưu lại nghe ra được cảm giác áp bách.
Anh ta cắn móng tay thầm thương cho mình.
Ôi, trí thức Cố đối xử với Đại Quân và Tiểu Lĩnh giống như gió xuân tháng ba, vừa chơi vừa học, đối với Minh Xuân cũng dịu dàng và nhẫn nại, không ngừng khuyến khích cô ấy, còn đối với anh ta thì lại tàn khốc như gió táp mưa sa, chỉ sợ không đánh sụp được anh ta vậy.
Hu hu hu, trí thức Cố cũng rất biến thái đi.
Nhìn thì nho nhã tuấn tú, ôn hòa lịch sự nhưng lại lộ ra vẻ sắc bén ngày thường không nhìn thấy được, sức nặng trong lời nói cũng khiến Tiết Minh Lưu không dám phản kháng mà chỉ có thể nghe theo.