Thập Niên 70: Người Mẹ Đanh Đá (Dịch Full)

Chương 504 - Chương 504. Chạy Bộ

Chương 504. Chạy bộ Chương 504. Chạy bộ

Chương 504: Chạy bộ

Cô út dẫn Tiết Minh Lưu sáng thì đi chạy bộ, chiều đi tìm Cố Mạnh Chiêu học.

Ngoại trừ kêu bọn họ viết văn ra, Cố Mạnh Chiêu cũng dạy bọn họ đọc thuộc vài lời trích dẫn đã chọn lựa kỹ càng, học thuộc lòng rồi lại viết theo, biết viết ra được.

Cô út đều có thể làm rất tốt.

Cố Mạnh Chiêu còn mượn về không ít báo chí và văn kiện có thể công khai từ công xã và đại đội, bản thân nhanh chóng đọc lướt qua, sau đó khoanh ra những mục anh ta cho rằng hữu dụng đọc cho hai người nghe, sau đó kêu bọn họ tự mình đọc.

Chỉ cần là những thứ đã đọc qua đều sẽ có ấn tượng về nội dung cơ bản, sau này thi cử đụng phải cũng có thể viết.

Anh ta dạy bọn họ viết thế nào, diễn giải thế nào, dẫn vào tư tưởng trung tâm thế nào, chỉ cần dẫn dắt tốt, trên cơ bản đều không thành vấn đề.

Cố Mạnh Chiêu cũng vì dạy theo trình độ, căn cứ theo tiến độ học của bọn họ mà không ngừng điều chỉnh độ khó và cường độ học, cô út giống như bọt biển có thể liên tục hấp thụ không ngừng, không hề bắn ngược lại chút nào, Tiết Minh Lưu thì lại sống dở chết dở, cắn răng kiên trì.

Trong lúc đó bọn họ đi tới công xã báo danh, phát hiện đàn ông có đến năm mươi mấy người!

Vậy mà phụ nữ lại chỉ có… chín người?

Chạy bộ lọt vào mười hạng đầu đã nói trước nhưng các cô có chín người còn cần chạy nữa sao?

Đương nhiên cần, vì còn có thời gian giới hạn nữa.

Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã đến hai mươi tám tháng mười.

Gió bắc gào thét, trời đã rất lạnh rồi.

Lâm Tô Diệp mặc áo bông quấn khăn quàng cổ, dẫn cả gia đình lớn cùng Cố Mạnh Chiêu đi xem đám người Minh Xuân tham gia thi thể năng.

Triệu Tú Phân cũng tới, cô ta ở nhà nhàn rỗi không có việc gì nên muốn ra ngoài xem náo nhiệt.

Đồng chí nữ quá ít không cần chạy riêng, mà chạy chung với đồng chí nam luôn.

Năm cây chính là mười dặm đường, tổ trưởng dân binh công xã và chủ nhiệm trị an cùng nhau quyết định phạm vi, trên đường phân công dân binh, công xã, cán bộ đại đội phụ trách giám sát, chăm sóc những thí sinh có thể lực không chống đỡ nổi nữa.

Điểm xuất phát chính là vạch vẽ ở cổng ủy ban cách mạng công xã, điểm cuối ở cổng một thôn khác, con đường này vừa vặn là mười dặm.

Đồn công an phái một đồng chí công an xuống phụ trách giám sát tính chân thật của thành tích, anh ta giơ tay hô: “Bắt đầu... chạy!”

Năm mươi thanh niên nam nữ chạy vù vù đi.

Tiểu Lĩnh gọi Đại Quân chạy qua xem.

Đại Quân lại không muốn chạy xa như vậy, mệt lắm.

Lúc này Cố Mạnh Chiêu đạp xe đạp của cô út đi qua, anh ta gọi hai đứa trẻ lên xe: “Chúng ta cùng nhau đi xem.”

Người ta có xe đạp, cán bộ đại đội đều đạp xe đạp đi xem, cũng coi như giám sát.

Tiểu Lĩnh không sợ lạnh, cậu bé ngồi trên đòn dông còn Đại Quân ngồi phía sau với vẻ bình tĩnh thong dong, không hề sốt ruột chút nào.

Cố Mạnh Chiêu: “Mười dặm đường, chạy rất nhanh.”

Người nông thôn quanh năm làm việc nên vẫn có thể lực, chỉ cần là người báo danh tham gia trên cơ bản đều không kém.

Nhưng có số lượng giới hạn, mọi người đều phải thi đua, tăng tốc sẽ làm tiêu hao thể lực.

Không có người nào có thể dùng tốc độ trăm mét để đột phá mười dặm đường được.

Anh ta nhìn thấy cô út đang ở giữa đội, cô ấy chạy một cách nhàn nhã thong dong, không nhanh không chậm.

Cô ấy không mặc áo bông nhưng cũng không cố tình mặc áo đơn như vài người đàn ông, cô ấy mặc áo kép, bên ngoài khoác áo ngoài cộc tay bông.

Đợi chạy một lúc nóng rồi, áo ngoài cộc tay chắc chắn phải cởi, anh ta đi theo cách không xa không gần, đến khi đó sẽ giúp cô ấy một chút.

Tiết Minh Lưu có hơi nôn nóng, anh ta chạy theo cô út vài ngày, tuy rằng không ổn định bằng cô út nhưng sau khi huấn luyện vài ngày gần như vẫn có thể chịu đựng được.

Lúc này anh ta vẫn chạy theo cô út, thấy tốc độ của cô ấy không nhanh không chậm, có vài người đàn ông đã vọt lên thật xa, khiến anh ta có hơi lo lắng.

Anh ta muốn hỏi cô út có kế hoạch gì, có cần tăng tốc hay không, dù sao bên nữ chỉ có chín người còn bên năm tận năm mươi người.

Cô út liếc mắt nhìn anh ta ý bảo anh ta im miệng.

Trời quá lạnh, đón gió chạy, miệng hút đầy một bụng gió, nếu như đau bụng còn có thể chạy kiểu gì được nữa?

Đợi chạy hai dặm đường đã có đồng chí nữ rớt đội, ba dặm đường đã có nam rớt lại, sau năm dặm đường người còn có thể duy trì tốc độ chạy bộ đã không còn lại bao nhiêu.

Bình Luận (0)
Comment