Chương 505: Tiết Thắng Nam 1
Khi được tám dặm đường, mấy người vọt lên hàng đầu trước đó đã xuất hiện xu hướng suy tàn.
Cô út dẫn Tiết Minh Dực thoải mái bám sau lưng bọn họ.
Điều khiến người chú ý là bên trong vẫn còn một đồng chí nữ nữa! Cô ta chạy trong đội của mấy người đàn ông, tốc độ cũng không chậm.
Cố Mạnh Chiêu nhân cơ hội nghe ngóng đồng chí nữ đó có lai lịch gì, cô ta là con gái của nhà đội trưởng đại đội Hồng Kỳ, Kinh Ngọc Lan, đã học qua tiểu học bậc cao, bây giờ là đội trưởng dân binh công xã!
Cố Mạnh Chiêu không ngờ cô ta đã là đội trưởng dân binh rồi còn muốn tham gia tuyển chọn công an, trước đây anh ta cho rằng mấy người làm cán bộ sẽ không tham gia, dù sao tiền lương của công an cũng không cao bằng bọn họ, việc còn mệt hơn bọn họ.
Nói như vậy bài thi viết cô ta có ưu thế hơn Minh Xuân, anh ta có hơi tự trách, cảm thấy không suy tính chu toàn cho cô ấy.
Anh ta biết Minh Xuân rất coi trọng chuyện này, nếu đã làm thì làm cho tốt, không có cách nói tham gia lại.
Tham gia lại còn không bằng không tham gia, nếu đã tham gia thì phải trúng tuyển.
Anh ta đi hỏi thăm trình độ văn hóa của Kinh Ngọc Lan thế nào.
Mới đầu tốc độ của cô út không nhanh, ba dặm cuối cùng lại từ từ tăng tốc, ngược lại Tiết Minh Lưu cũng có thể theo kịp.
Đợi hai dặm đường cuối cùng, cô út nhìn lượng người bên cạnh, nam chỉ còn lại bảy tám người, nữ chỉ còn lại cô ấy và một người khác mặc quân trang cũ.
Thể lực của Kinh Ngọc Lan chung quy cũng không lợi hại bằng nam thanh niên, đã bắt đầu rớt lại.
Còn cô út lại trực tiếp tăng tốc.
Tiết Minh Lưu: “...”
Em đã là hạng nhất đồng chí nữ rồi còn chạy gì nữa?
Em đừng bỏ anh lại mà!
Cô út vừa tăng tốc, những người khác cũng theo bản năng tăng tốc theo, bọn họ chỉ cảm giác được một cơn gió lạnh mà cô út mang tới, đã trông thấy cô ấy vung chân chạy như điên tới điểm cuối.
Cô út giành được hạng nhất, toàn bộ đàn ông đều không chạy lại cô ấy.
Đợi khi mấy người đàn ông lục tục tới điểm cuối, bọn họ đều dùng ánh mắt khác thường nhìn cô ấy.
Có khâm phục, có khiếp sợ, có tức giận, có... cả ái mộ.
Người nào trong bọn họ cũng mệt đổ mồ hôi đầy đầu, thở hồng hộc như trâu, vốn có hai người không thở gấp đến thế, kết quả sau khi bị cô út kích thích cũng xông lên điên cuồng ở giai đoạn cuối, nên... rất chật vật.
“Tiết Minh Xuân, cô thật lợi hại!” Có vài người đàn ông chủ động thể hiện ý tốt với cô ấy.
Cô út nhàn nhã thong thả, chỉ hít thở sâu chứ cũng không thở hồng hộc từng hơi lớn như bọn họ, cô ấy đáp: “Thường thôi, anh tôi mới lợi hại.”
Cô ấy cũng không nghỉ ngơi mà quay người muốn chạy về.
Vừa vặn Cố Mạnh Chiêu dẫn Đại Quân và Tiểu Lĩnh qua, anh ta xuống xe đạp, ý bảo cô út đạp về.
Cô út nhận áo cộc tay bằng bông trong tay anh ta mặc lên: “Các anh về trước đi, em đi bộ.”
Lâm Tô Diệp và bà Tiết đợi ở công xã, cô đeo bình đựng nước sôi nhưng lúc này đã nguội rồi.
Toa Toa mặc áo bông đỏ giống như quả cầu bông tròn, trên cánh tay còn đeo khăn sa đỏ, trong tay cầm ống tiêm của mình. Nếu có người chủ động tới tìm cô bé tiêm, cô bé sẽ rất hào phóng tiêm cho người ta, vui không biết mệt.
Bà Tiết lạnh run cầm cập, đứng giậm chân: “Chạy xong chưa? Sao lại chậm như thế?”
Lâm Tô Diệp: “Bà cụ nhà mẹ nói mà không nghĩ cho người ta? Mẹ chạy hai bước đi xem nào?”
Bà Tiết: “Minh Xuân chạy nhanh như vậy, sớm nên về rồi chứ.”
Lúc nhỏ khi đuổi theo anh ba cô ấy đánh, anh ba không có lần nào chạy ra khỏi đầu ngõ được.
Qua một lúc bọn họ nhìn thấy Cố Mạnh Chiêu đạp xe đạp chở hai bé trai trở về, cô út cũng chạy chậm về, Lâm Tô Diệp vội đi lên, cầm bình nước đưa cho cô ấy uống: “Còn ấm, Minh Xuân chạy nhanh thật.”
Cô út đáp với vẻ tự hào: “Bọn họ đều không chạy lại em.”
Lâm Tô Diệp: “Lại học hỏi theo trí thức Cố thêm, chắc chắn sẽ chọn em.”
Cô cũng biết đại đội Hồng Kỳ có một Kinh Ngọc Lan, người ta có thành tích tiểu học bậc cao, cho dù không nghiêm túc học nhưng vẫn là trình độ lớp bốn, biết chữ viết chữ cũng không thành vấn đề.
Cô út gật đầu: “Chị dâu, bắt đầu từ hôm nay, mỗi ngày em sẽ học bốn tiếng.”
Bà Tiết: “Đợt này cũng không cần đi làm mỗi ngày, bốn tiếng nào có đủ? Cũng không cần con nấu cơm, con chỉ gánh nước cho heo ăn, ngoại trừ ngủ và ăn cơm thì học đi.”
Một ngày ít nhất phải học mười tiếng chứ!
Nếu đã học rồi, thi rồi, vậy chắc chắn phải thi đỗ, có thể tùy tiện thua người ta được sao?
Một gia đình có dục vọng thắng thua rất mạnh.