Chương 509: Tiết Thắng Nam 5
Tiết Minh Lưu: “Chú không muốn!”
Đợi bọn trẻ đi học, đội trưởng Tiết bàn bạc với vợ: “Trí thức Cố người ta giúp một việc lớn như vậy, chúng ta cũng phải cảm ơn một chút.”
Lâm Tô Diệp và cô út giúp đỡ nhưng đấy là người trong tộc, thường ngày mọi người giúp đỡ lẫn nhau ngược lại cũng không tính là nợ bao nhiêu nhân tình, nhưng Cố Mạnh Chiêu thì lại khác.
Hiển nhiên người trong nhà đồng ý.
Ông ta lại kêu con trai lớn thu xếp một xe củi rồi lại thu xếp thêm mười lăm cân bột ngô và năm cân bột lúa mì, đều là vừa mới xay đợt trước, dùng xe kéo gỗ tặng tới cho Cố Mạnh Chiêu.
Cố Mạnh Chiêu đang kiểm tra bài tập về nhà của cô út và Tiết Minh Lưu, xem bài tập làm văn mà bọn viết.
Anh ta khen cô út tiên bộ nhiều, nhưng Tiết Minh Lưu vẫn phải chăm chỉ hơn.
Nhưng cũng không có cách nào khác, người với người có sự khác biệt, Tiết Minh Lưu vốn không thích học, thành tích cũng không ổn cho nên học xong lớp ba không chịu đi học nữa, bạn kêu bây giờ anh ta đột nhiên học vô cùng hăng hái, tiến bộ thần tốc thì thật không thực tế.
Bây giờ anh ta chẳng qua chỉ đang bị suy nghĩ mình đã trưởng thành, biết mình muốn làm gì, nhất định phải thi đỗ bài thi viết mới có thể làm công an kích thích mà thôi.
Anh ta chỉ ra vấn đề nằm ở đâu, kêu bọn họ viết tiếp.
Tào Chí Đức ở trong phòng thanh niên trí thức khác đi qua thò đầu vào nhìn, thi thoảng nói vài câu châm biếm rất quái giở, nhưng anh ta sợ cô út đánh, cho nên còn phải thêm một câu: “Tôi cũng không có ý gì khác, các người học đi, học chăm chỉ vào.”
Sau đó anh ta lại cố tình lầm bầm quấy rầy việc học của cô út và Tiết Minh Lưu, Cố Mạnh Chiêu mới phải kéo anh ta đi ra sân nói chuyện.
Cố Mạnh Chiêu: “Tào Chí Đức, bình thường cậu muốn thế nào tôi cũng không quan tâm.”
Khi anh ta đọc sách cho dù Tào Chí Đức khua chiêng gõ trống, đâm thủng trời anh ta cũng chỉ mải đọc.
Nhưng cô út và Tiết Minh Lưu thì khác, hai người vẫn là người mới học, bây giờ học rất quan trọng, tốt nhất đừng làm phiền bọn họ.
Đặc biệt là Tiết Minh Lưu, người khác vừa tạo ra tiếng ồn, anh ta đã bắt đầu thấp thỏm buồn bực.
Nếu bây giờ đã là học sinh của mình vậy Cố Mạnh Chiêu có trách nhiệm với mỗi một học sinh.
Tào Chí Đức nhíu mày: “Cố Mạnh Chiêu, cậu cũng quá... nghiêm túc rồi.”
Anh ta muốn nói cậu cũng biết lấy lòng và nịnh người quá nhỉ, nhưng không dám, sợ Cố Mạnh Chiêu kêu Tiết Minh Xuân đánh anh ta.
Cố Mạnh Chiêu: “Đợi bọn họ thi xong thì tùy cậu, bình thường Đại Quân và Tiểu Lĩnh tới đây học, tôi cũng chưa từng nói gì cậu hết.”
Anh ta biết Tào Chí Đức ghen ghét mình.
Vốn dĩ Tào Chí Đức thấy Cố Mạnh Chiêu giảng bài cho hai bé trai, Lâm Tô Diệp luôn trợ cấp đồ ăn cho anh ta nên rất đố kỵ. Bây giờ Tiết Minh Lưu cũng thi thoảng mang trứng gà, bánh bao, màn thầu gì đó tới cho anh ta, khiến trong lòng Tào Chí Đức càng ghen ghét hơn.
Anh ta cũng muốn phụ đạo bài học cho con cháu của gia đình cán bộ để bọn họ tiếp tế cho mình, nhưng lại không có người nào mời anh ta, bản thân anh ta cũng không tìm được con đường như thế.
Anh ta từng ám thị cho Cố Mạnh Chiêu tiến cử mình một chút nhưng Cố Mạnh Chiêu lại làm thinh, anh ta mới sinh hận trong lòng.
Lúc này đội trưởng Tiết và con trai cả kéo xe gỗ qua đây tặng đồ cho Cố Mạnh Chiêu.
Đội trưởng Tiết rất nhiệt tình: “Trí thức Cố, tôi và mẹ Đại Quân bàn bạc với nhau, buổi tối cậu tới nhà tôi ngủ, cơm sáng ăn ở nhà tôi, đợi sang xuân ấm lại nói sau.”
Ngược lại Cố Mạnh Chiêu bằng lòng tới nhà ông ta ngủ, dù sao điểm thanh niên trí thức này quá lạnh, nhưng anh ta không chịu nhận đồ của đội trưởng Tiết.
Đội trưởng Tiết lại khăng khăng đòi tặng: “Không phải đồ gì cả, chỉ là chút củi và ít bột mì thôi.”
Tào Chí Đức lập tức vừa cười vừa khuyên: “Đội trưởng Tiết người ta có lòng tốt thì cậu đừng từ chối nữa.”
Anh ta chưa bao giờ đi nhặt củi, củi không đủ nên giường cũng không có hơi ấm, buổi tối lạnh muốn chết. Bây giờ có đủ củi rồi mình cũng được ấm theo, còn có trứng gà và bột mì nhiều như vậy nữa, mình cũng có thể ăn cùng.
Anh ta lập tức rất vui vẻ.
Cố Mạnh Chiêu vẫn dịu dàng và ôn hòa trước sau như một, nói với đội trưởng Tiết: “Nếu như như đội trưởng Tiết cứ nhất định muốn tặng vậy không bằng gửi đến nhà Minh Xuân đi ạ, buổi trưa và tối cháu ăn cơm ở nhà bọn họ.”