Chương 508: Tiết Thắng Nam 4
Anh ta gãi đầu, không phải kêu mình đi mua trứng vịt sao, cũng không nói kêu mình đi xem chị cả sống có tốt hay không, có đánh nhau hay không.
Lâm Tô Diệp cảm thấy mình yêu cầu quá cao đối với anh ba Tiết rồi, cho rằng có vài lời không nói thẳng thì anh ta chắc hẳn vẫn sẽ hiểu, ai biết anh ta hoàn toàn không để ý đến.
Bỏ đi, đàn ông mà, phần lớn đều như thế.
Nếu đã có thể mua được một trăm quả trứng vịt chứng tỏ nhà chị cả không sao, nếu thật sự đánh nhau cũng sẽ không có ai giúp mua trứng vịt, anh ba Tiết chắc hẳn có thể nhìn ra được.
Hồn sự của chị chồng cả Tiết Minh Hà là do bà nội định lúc trước, cha chồng là bí thư của Tôn Gia Quan Trang, nhiều năm như vậy vẫn làm, năng lực công việc và thành tích đều không tệ, điều kiện trong nhà rất tốt, dù sao ăn mặc cũng không lo.
Năm đó anh rể cả cũng là hậu sinh tuấn tú được kể đến ở công xã, vợ chồng trẻ thật sự đã sống qua vài năm tốt đẹp.
Nhưng anh rể cả có hơi nghe mẹ, tuy rằng nghe lời ngoan ngoãn, tính cách cũng không tồi, nhưng thời gian lâu dần hiển nhiên vợ sẽ bất mãn, cảm thấy khó tránh khỏi quá nghe lời mẹ anh ta, chắc hắn sẽ dẫn tới mâu thuẫn mẹ chồng con dâu.
Trên thực tế mẹ chồng không xấu, cha chồng cũng hiểu lý lẽ, tuy rằng anh rể cả nghe lời mẹ anh ta nhưng cũng không phải không có nguyên tắc, cho nên cuộc sống đại khái vẫn khá ổn.
Đương nhiên trải qua cuộc sống dưới cùng một mái hiên luôn có mâu thuẫn, hai vợ chồng cũng không thể tránh được cãi nhau.
Chị chồng cả là người có tính cách dễ khóc, một năm phải khóc sướt mướt chạy về nhà mẹ đẻ hai lần, oán trách kể khổ với bà Tiết, đợi anh rể cả tới đón cô ta rồi lại cùng nhau về nhà, đợi lần sau lại khóc lóc như thế trở về.
Tiểu Lĩnh vô cùng hứng thú với loại tình huống này, mỗi lần đều có thể vui vẻ rất lâu, năm nay cô cả không về nhà khóc khiến cậu bé còn đang nhớ nhung đây.
Biết nhà chị chồng cả không sao, Lâm Tô Diệp kêu bà Tiết không cần lo lắng.
Bà Tiết: “Ai lo? Tôi không có nhé!”
Lâm Tô Diệp nở nụ cười mà không vạch trần bà ta, không biết là ai sau khi cháu trai lớn đi học ngồi trên giường đất hai mắt thi thoảng trống rỗng, còn luôn thò đầu nhìn ra bên ngoài cho rằng có người tới, không phải quan tâm con gái lớn thì là gì?
Trứng vịt muối rửa sạch, lau khô phơi nắng, lại dùng phương pháp bí mật của bà Tiết muối trong bình. Bên trong thêm rượu trắng và gia vị, chất lượng trứng muối lại tốt, dinh dưỡng phong phú, đến khi ấy mỗi lòng đỏ trứng sẽ đỏ chảy dầu, vô cùng thơm ngon.
Ngày tháng bận rộn trôi qua rất nhanh.
Chớp mắt đã đến giữa tháng, hai ngày này đổ một trận tuyết lớn, liếc mắt nhìn ra bên ngoài một mảnh trắng phau như khoác áo bạc, vô cùng sạch sẽ.
Trời lạnh đất đóng băng, Lâm Tô Diệp không thích ra ngoài.
Cô bảo cô út: “Chị và Toa Toa ở nhà đan áo len, Minh Xuân, em đưa Đại Quân và Tiểu Lĩnh tới trường học rồi cùng Minh Lưu đi tìm trí thức Cố học đi.”
Cô kêu cô út gọi Cố Mạnh Chiêu buổi trưa và tối qua đây ăn cơm chung, buổi tối có thể đi tới nhà Tiết Minh Lưu ngủ.
Tháng đông chí rất lạnh, nước chảy đóng thành băng, điểm thanh niên trí thức rất lạnh, cô sợ Cố Mạnh Chiêu sẽ đông lạnh sinh bệnh.
Người đọc sách cơ thể không cường tráng giống đám người Tiết Minh Lưu.
Vốn nhà anh ba Tiết cũng được nhưng có đôi khi anh ba Tiết không về nhà, bản thân Cố Mạnh Chiêu chắc chắn sẽ không đi, nên vẫn bỏ đi.
Lâm Tô Diệp nói gì thì cô út nghe cái đó, trước dẫn Đại Quân và Tiểu Lĩnh đi gọi Tiết Minh Lưu, nói lại ý của chị dâu.
Bây giờ đội sản xuất cũng dừng làm việc, trên cơ bản không có việc gì làm nên Tiết Minh Lưu cũng nhàn rỗi.
Cha anh ta vô cùng tán đồng với sự sắp xếp của Lâm Tô Diệp, kêu Tiết Minh Lưu đi cùng cô út mời Cố Mạnh Chiêu tới nhà mình ở.
Ông ta nói với Tiết Minh Lưu: “Minh Xuân làm gì thì con làm cái đó, đừng lén lười, nhất định phải thi đỗ cho cha, thi không đỗ tao đánh gãy chân mày!”
Người làm cha thích lấy đánh gãy chân để dọa con cái.
Tuy rằng bản thân Tiết Minh Lưu muốn thi đỗ nhưng cha anh ta uy hiếp anh ta như thế, lại khiến anh ta có hơi phản nghịch.
Anh ta đáp: “Minh Xuân làm gì thì con làm cái đó? Em ấy biết sinh em bé, con biết sao?”
Đội trưởng Tiết vung cái chổi đòi đánh anh ta, anh ta sợ hãi vội vàng trốn sau người cô út: “Minh Xuân, chúng ta mau đi thôi.”
Tiểu Lĩnh nhìn mà cười ha ha: “Chú, nếu như chú muốn sinh em bé, chú phải tìm một cô vợ trước đã.”