Chương 519: Làm bài
Đề bài cũng chỉ có ba câu.
Câu đầu tiên là thi trích dẫn.
Câu thứ hai là tự giới thiệu bản thân.
Câu thứ ba là lý giải về trách nhiệm của công an.
Tiết Minh Lưu quả thật muốn đứng bật dậy giậm chân cười to, đây còn không phải đưa thịt heo vào miệng sao? Ha ha ha ha ha.
Thời gian thu bài là mười một rưỡi, cho dù viết xong hay chưa đều phải dừng bút.
Có đồng chí công an nhìn chằm chằm, không ai dám không nghe.
Có hai người đàn ông mặt buồn rười rượi, hu hu hu hu, không phải đã nói có bài thi sao, câu hỏi trắc nghiệm và câu hỏi phán đoán đã nói đâu? Tại sao còn muốn viết trích dẫn? Tôi thuộc hết! Nhưng tôi cũng không biết viết!
Dương Kiến Công và hai người đàn ông khác ngược lại đã định liệu trước, tuy rằng bọn họ chưa từng đi học, nhưng làm lính ba năm, mỗi ngày đều phải học văn hóa.
Bọn họ còn phải viết báo cáo tư tưởng nữa, cho nên viết thứ này hoàn toàn không thành vấn đề!
Vì đã từng làm lính nên Dương Kiến Công cảm thấy mình cao hơn những người khác đặc biệt là Tiết Minh Lưu một bậc, tốt xấu gì cũng là người được huấn luyện ba năm, sao lại không so được với Tiết Minh Lưu?
Trong nháy mắt anh ta đã có một loại cảm giác mình sẽ trở thành anh hùng, tuy rằng ba năm ở bộ đội đó anh ta không lấy được thứ hạng gì quá tốt nhưng ở nơi này mình là dũng giả!
Vị công an Tôn tới từ huyện đó liếc đôi mắt hổ, trông rất uy nghiêm: “Bây giờ tôi tuyên bố, kỳ thi chính thức kết thúc, sau ba ngày sẽ thông báo phỏng vấn cho mọi người.”
Cô út giao bài thi, thu dọn cặp sách định đi ra ngoài.
Dương Kiến Công đi ngang qua cạnh cô ấy, vẫn không nhịn được mà cười tủm tỉm mỉa mai một câu: “Tiết Minh Xuân, vận may của cô thật tốt, chỉ có mỗi một nữ.”
Cô út trừng mắt nhìn anh ta, chưa bao giờ cân nhắc xem đối phương có phải đang chế nhạo hay không, cô ấy chỉ nghe ngoài mặt chữ: “Cảm ơn, tôi cũng thấy thế.”
Đề bài đều là thứ mình viết mở rộng luyện tập mỗi ngày, quả thật quá nhẹ nhàng.
Dương Kiến Công: “...” Cô thật sự nghĩ tôi đang chúc mừng cô sao? Sẽ không thật sự giống như tin đồn, Tiết Minh Xuân là đứa ngốc đấy chứ? Anh ta cười bảo: “Tiết Minh Xuân, cô còn đánh lưu manh không?”
Cô út: “Đánh, anh không đánh?”
Dương Kiến Công: “... Cũng đánh.”
Biết là lưu manh, sao anh ta có khả năng không đánh?
Anh ta nói: “Tôi nghe người của thôn các cô nói cô có hơi... chính là lúc nhỏ không phải cô từng hôn mê qua hay sao, đầu óc có hơi... thi thoảng hồ đồ ấy, bây giờ ổn rồi sao?”
Cô út nhìn anh ta: “Có phải anh bị ngu không? Nếu như không ổn, tôi có thể tới thi sao?”
Người này có bệnh, không biết sao lại làm dân binh nữa.
Dương Kiến Công: “...” Tôi ngu?
Tiết Minh Lưu cũng chạy tới: “Minh Xuân, các em đang nói gì thế?”
Cô út chỉ vào Dương Kiến Công: “Anh ta hỏi em còn ngốc hay không, em cảm thấy anh ta có hơi ngốc.”
Tiết Minh Lưu nổi giận, đẩy Dương Kiến Công một cái: “Dương Kiến Công, anh muốn đánh nhau đúng không? Đừng cho rằng anh là dân binh mà tôi sợ anh.”
Dương Kiến Công có hơi đuối lý, anh ta ghen tỵ Tiết Minh Xuân là thí sinh nữ duy nhất, điểm không cũng có thể trúng tuyển được chứ không phải thật sự muốn đánh nhau, dù sao Tiết Minh Xuân thi đỗ cũng là công an nữ, không phải đối thủ cạnh tranh của anh ta.
Nhưng Tiết Minh Lưu trước mắt thì khác.
Chẳng qua lúc nhỏ Tiết Minh Lưu học hành không tốt, sau này cũng không có tương lai gì, chỉ ở đại đội đánh xe bò cho đội sản xuất, đến tổ dân binh cũng không vào được, Dương Kiến Công cảm thấy anh ta không phải đối thủ.
Anh ta cười bảo: “Làm gì phải nóng thế, tôi chỉ nói đùa thôi, đừng nghĩ không thông.”
Cô út: “Anh Minh Lưu, anh ta thật sự có hơi ngu, anh đừng so đo với anh ta, đi thôi.”
Cô ấy cảm thấy có khả năng Dương Kiến Công hâm mộ mình, muốn làm phụ nữ, đáng tiếc sinh ra đã có cái đó rồi, anh còn có thể chặt đi được chắc? Chặt rồi cũng không biến thành nữ được.
Ôi, cũng có hơi đáng thương đấy, một người cao lớn thô kệch lại muốn làm con gái.
Cố Mạnh Chiêu vẫn luôn đợi ở bên ngoài, thấy bọn họ ra ngoài hỏi thi thế nào.
Tiết Minh Lưu vỗ hai tay, vô cùng vui vẻ: “Trí thức Cố, cậu thật thần!”
Anh ta gọi Cố Mạnh Chiêu và cô út mau chóng về nhà: “Phải chúc mừng!”
Cố Mạnh Chiêu: “Vẫn còn phỏng vấn nữa, đợi anh vào rồi lại chúc mừng sau.”
Dựa theo sự hiểu biết của Cố Mạnh Chiêu, Tiết Minh Lưu có hai đối thủ, một trong đó chính là Dương Kiến Công.