Chương 518: Thi
Cố Mạnh Chiêu nhìn bọn họ viết, lần này không sửa cho bọn họ mà để bản thân bọn họ kiểm tra rồi sửa lại. Theo quan điểm của anh ta, chỉ cần không có sai lầm về nguyên tắc, mấy thứ như chữ sai sẽ không thành vấn đề, mấu chốt là có thể viết lời ra thật rõ ràng.
Cô út và Tiết Minh Lưu đều làm được.
Sau bữa cơm tối học đến bảy rưỡi, Cố Mạnh Chiêu kêu cô út và Tiết Minh Lưu kết thúc bài học.
Anh ta nói: “Học lâu như vậy, hai người đã tiến bộ rất lớn, hoàn toàn có thể ứng phó với kỳ thì lần này, khi kiểm tra không cần căng thẳng, biết gì thì viết cái đó.”
Cô út gật đầu: “Được.”
Tiết Minh Lưu lại bắt đầu không có tự tin: “Trí thức Cố, tôi cảm thấy tôi...”
Cố Mạnh Chiêu nhẹ nhàng liếc mắt nhìn anh ta: “Không được?”
Tiết Minh Lưu lập tức căng thẳng: “Được!”
Đàn ông sao có thể nói mình không được?
Cố Mạnh Chiêu: “Tôi vẫn dùng câu nói đó, hai người thi đỗ không phải điểm cuối mà phải tiếp tục học hỏi. Sau này mỗi ngày đều phải đọc báo và văn kiện của công xã, nghe phát thanh của đài trung ương nhiều hơn, chú ý phát thanh của các bộ phận công an tỉnh và địa khu.”
Hai người ra sức gật đầu, vui vẻ như học sinh tiểu học sắp tốt nghiệp.
Cố Mạnh Chiêu: “Vậy chúng ta tan lớp.”
Sáu giờ sáng hôm sau, loa phát thanh của đại đội và đội sản xuất đã bắt đầu phát bài Đông Phương Hồng, đây tương đương với đồng hồ báo thức buổi sáng vì dù sao phần lớn trong nhà các xã viên cũng không có đồng hồ nên không biết thời gian, phải dựa vào loa to của đội sản xuất nhắc nhở.
Mùa hè là năm giờ sáng, mùa đông là sáu giờ sáu, buổi trưa mười một giờ, buổi chiều năm giờ, loa to đều sẽ nhắc nhở thời gian cho các xã viên.
Ăn xong cơm trưa, cô út lấy đồ mà mình đã viết trong nửa tháng này ra lật xem, Lâm Tô Diệp cũng giúp cô ấy đóng sổ lại.
Từ ngày đầu tiên đến ngày cuối cùng, sự chênh lệch thật sự to lớn.
Trang đầu tiên ngoại trừ mấy câu Tiểu Lĩnh dạy cô ấy ra, những cái khác chỉ là “tôi ăn mì, tôi cũng ăn bánh bao, tôi cũng ăn cả bánh.” Bánh bao và bánh còn viết sai.
Cô út cầm cho Lâm Tô Diệp xem: “Chị dâu, chị xem em viết này, buồn cười chết mất.”
Lâm Tô Diệp lại cảm thấy rất tốt: “Phần lớn người lần đầu tiên viết cũng không viết tốt được như em đâu.”
Cô út rất vui vẻ: “Em chắc chắn sẽ thi đỗ.”
Đi tới công xã chỉ có năm dặm đường, tám giờ năm mươi Cố Mạnh Chiêu và Tiết Minh Lưu tới tìm cô út cùng nhau tới trường thi.
Trường thi chỉ có mười thí sinh nam và một thí sinh nữ là cô út, Kinh Ngọc Lan quả thật đã tới công xã Diệu Tiến.
Dương Kiến Công chạy bộ hạng nhất lại bị cô út vượt qua nên không phục cho lắm, anh ta không nhịn được mà bảo: “Ngược lại Tiết Minh Xuân cũng biết chiếm lời, chạy bộ hạng nhất dọa sợ Kinh Ngọc Lan, lúc này cũng không cần thi nữa, trực tiếp là cô ta luôn rồi.”
Chỉ có một nữ còn thi cái gì? Trừ phi không trúng tuyển, trúng tuyển thì chỉ có thể chọn cô ấy.
Tiết Minh Lưu không phục: “Dương Kiến Công, anh nghĩ tùy tiện báo danh thì trúng tuyển chắc? Có vài công xã không có đồng chí nữ báo danh, người ta cũng không tùy tiện tìm một người vào bổ sung.”
Dương Kiến Công vẫn không phục như cũ, chỉ cảm thấy là nữ thì chiếm lời, ngược lại chỉ cần Tiết Minh Xuân trúng tuyển, chắc chắn là chiếm lời của ít người.
Cố Mạnh Chiêu nói với cô út và Tiết Minh Lưu: “Không cần để ý người khác nói gì, cứ làm việc của mình, phải cố hết sức cầm thêm điểm. Ở trường thi hai người phải nghiêm túc một chút, viết thêm vài câu chính xác, kiểm tra lại thêm một lần, hai người có thể lấy thêm điểm.”
Hai người đều nhớ kỹ.
Cô út hoàn toàn không để ý đến lời ghen tức của người ta, cô ấy hoàn toàn không có cảm giác, cô ấy đánh lưu manh chứ không đánh người nói lời ghen tỵ.
Mấy người tập trung trong phòng họp công xã kiểm tra, khi tiến vào cởi áo bông kiểm tra phao, mỗi người một bàn, một đồng chí cục công an cộng thêm ba cán bộ công xã giám thị, bắt được ai quay cóp là trực tiếp đuổi ra.
Kết quả một người được phát cho vài tờ giấy trắng to, hoàn toàn không có bài thi.
Các thí sinh đều hơi ngơ ngác, tình huống gì đây?
Công an Tôn trực tiếp viết đề bài lên một tấm bảng đen, không có bài thi không ai có thể tiết lộ đề, đều là tự anh ta ra.