Chương 517: Đây là radio
Toa Toa nhoài người lên giường đất nhìn chằm chằm radio, ngón tay nhỏ nhẹ nhàng xoay hai cái núm đó đột nhiên chỉnh ra một kênh.
Bên trong có một giọng bé gái trong trẻo “Bạn nhỏ, Kèn nhỏ bắt đầu phát sóng rồi đây! Rè rè rè… rè rè rè…”
Toa Toa lập tức bị thu hút, trừng đôi mắt to long lanh nhìn trái nhìn phải, nhìn lên nhìn xuống, cuối cùng phát hiện ra âm thanh phát ra từ bên loa đó, cô bé nhìn vào trong muốn xem bên trong có phải có một bạn nhỏ hay không.
Trong radio bắt đầu phát thanh tiết mục nhi đồng, tiết mục đầu tiên chính là ca nhạc, hợp xướng.
Đôi mắt của Toa Toa càng tròn hơn, oa, có rất nhiều bạn nhỏ đang ở bên trong!
Cô bé nhìn radio, rất muốn nhìn xem vào bên trong từ đâu.
Cô bé cũng muốn vào!
Đúng, phải mua vé!
Cha mẹ ngồi xe đều phải mua vé.
Cô bé quay người đi cầm mấy viên kẹo trong cái sọt ở bên cửa sổ, bấm ngón tay tính bên trong có mấy bạn nhỏ, phải mang mấy cái, sau đó lại kích động bò về, cầm kẹo nhét vào trong.
Đáng tiếc radio không có cái lỗ lớn như thế.
Bà Tiết liếc mắt nhìn thấy: “Ôi này này, con gái lớn của cô lại làm chuyện xấu này!”
Lâm Tô Diệp cũng nhìn thấy, cười bảo: “Toa Toa, đây là radio, để nghe chứ không phải hộp kẹo, không đựng kẹo được đâu!”
Toa Toa vẫn có hơi nôn nóng, nghe bạn nhỏ hát sao lại thiếu mất một rồi? Ôi chao, đều đi sạch cả rồi, vậy không phải sẽ không thấy nữa sao? Mau cho cô ấy kẹo, để cô ấy tiếp tục hát!
Cô bé nôn nóng vỗ cánh tay Lâm Tô Diệp: “Mẹ mẹ, mẹ mẹ, em bé, ăn kẹo, hát, nhanh!”
Lâm Tô Diệp không hiểu ngay được, lúc này hợp xướng kết thúc, chỉ còn lại một bạn nhỏ nói chuyện.
Toa Toa nôn nóng: “Chạy hết rồi!”
Bà Tiết: “Con bé ngốc này, đây là radio, là máy thu thanh, bên trong không có người ở.” Bà ta phất tay cười ha ha: “Người ở sao được.”
Toa Toa nghe hiểu, không có người? Không phải nhà.
Lâm Tô Diệp cũng bật cười, thơm Toa Toa một cái, giải thích cho cô bé đây là thứ gì, như thế nào, là tiếp nhận tín hiệu, sau đó dùng pin nạp điện, loa thì phát ra âm thanh.
Cô lấy hướng dẫn sử dụng ra nói đơn giản cho Toa Toa nghe.
Toa Toa nghe rất nghiêm túc, sau khi nghe xong còn cầm hướng dẫn sử dụng qua tự mình nhìn dưới ánh đèn.
Tuy rằng hoàn toàn không nhìn ra được gì nhưng vẫn nghiêm túc như vậy, giống y lúc Lâm Tô Diệp tra từ điển.
Cô bé tin chắc có bạn nhỏ ở bên trong!
Kết quả bà Tiết nhẹ nhàng xoay nút, rè rè vài tiếng lại đổi thành kênh khác, giọng của phát thanh viên nam và nữ truyền ra, Toa Toa lập tức dựng lỗ tai sáp tới nhìn.
Chú dì cũng ở bên trong?
Không ở được đi.
Cô bé nhìn căn nhà lớn của nhà mình, nhà radio nhỏ như vậy, bạn nhỏ đó và chú dì phải… lớn bao nhiêu?
Cô bé giơ ngón tay nhỏ của mình so, rồi lại so với radio một cái, ế?
Thần kỳ?
Lâm Tô Diệp nói với Toa Toa: “Con nhìn xem, bạn nhỏ không ở bên trong, bọn họ đang ở nơi rất xa nói chuyện, có một dây anten rất lớn đưa âm thanh ra ngoài, chúng ta dùng anten này thu được.”
Cô chỉ vào anten trên radio và nói cho Toa Toa: “Toa Toa, anten này rất giòn, không thể dùng sức bẻ, sẽ gãy đó.”
Toa Toa dùng ngón tay nhỏ đụng nhẹ vào, lập tức rụt lại: “Ưng ưng.”
Cô bé lại tò mò nhìn lên đỉnh đầu, muốn nhìn thấy được tín hiệu mà mẹ nói trông thế nào, đáng tiếc cho dù cô bé có trừng mắt, híp mắt thế nào cũng không nhìn thấy, dù cô bé nhón chân ra sao cũng không mò tới được.
Lạ thật.
Lúc ăn cơm, Tiểu Lĩnh nhìn radio mới mà cơm cũng chẳng buồn ăn.
Lâm Tô Diệp: “Radio để nghe không phải để ngắm, con ăn cơm cũng không lỡ việc nghe.”
Tiểu Lĩnh: “Con sợ khi nhai cơm tai không thông.”
Mọi người: “…”
Lâm Tô Diệp trực tiếp tắt đài: “Đợi cô út thi xong lại cho các con thoải mái nghe, bây giờ không cho phép.”
Tiểu Lĩnh: “Mẹ…”
Lâm Tô Diệp: “Gọi bà nội cũng vô dụng.”
Bà Tiết: “Cháu ngoan mau ăn cơm, đợi ngày mai cháu đi học, bà nội ở nhà nghe hộ cháu.”
Tiểu Lĩnh: “…”
Ăn cơm xong cô út dẫn Tiểu Lĩnh đi ra phòng đông tiếp tục làm bài tập về nhà.
Chớp mắt đã vào tháng chạp, thời tiết càng lạnh hơn, trên nóc nhà đều phủ tuyết trắng xóa, khi mặt trời vừa chiếu vào, dưới mái hiên phòng nam đã bắt đầu nhỏ nước kết băng, đóng thành những máng băng thật dài.
Ngày mai cô út phải đi tham gia kỳ thi viết tuyển công an!
Thời gian thi là chín rưỡi sáng, địa điểm ở tại các công xã, thời gian vô cùng dư dả.
Hôm nay Cố Mạnh Chiêu không khiến bọn họ quá mệt, chỉ tổng kết lại thành quả học hành trong khoảng thời gian này, kêu bọn họ tự mình trình bày miệng lý do muốn báo danh thi công an công xã, sau đó viết lại.
Không biết viết thì dùng từ đơn giản hóa.