Thập Niên 70: Người Mẹ Đanh Đá (Dịch Full)

Chương 52 - Chương 52. Nghi Ngờ Cuộc Đời

Chương 52. Nghi ngờ cuộc đời Chương 52. Nghi ngờ cuộc đời

Chương 52: Nghi ngờ cuộc đời

Trương Mật Mật và một nhân viên bán hàng nữ khác đỡ Lâm Tô Diệp đi vào trong phòng, Lâm Tô Diệp cởi thắt lưng và quần cho Dương Thúy Hoa nhìn.

Mặt của Dương Thúy Hoa lập tức đỏ bừng.

Cô ta biết phần da mặt, cổ và tay lộ ra của Lâm Tô Diệp đều trắng rất rõ ràng, nhưng cô ta chưa bao giờ biết trên người Lâm Tô Diệp cũng trắng trẻo mềm mại như thế, làn da này trắng nõn nà như tuyết vậy.

Lại nhìn tiếp, mẹ ơi, trên làn da trắng như tuyết là một vết tím bầm to như bàn tay, nhìn vào khiến người đau lòng, là cái thứ thiếu đạo đức nào đã đánh mỹ nhân yểu điệu này thành ra như vậy?

Nghĩ lại thì, ôi chao, là mình chứ ai.

Cô ta nghi ngờ mình thật sự dùng sức lớn như vậy sao?

Không có!

Cô ta nhìn tay của mình, có hơi nghi ngờ cuộc đời.

Lâm Tô Diệp lại bắt đầu ui da: “Nhìn thấy chưa? Đi, chúng ta tới bệnh viện khám, xương hông của tôi chắc tám phần là gãy rồi.”

Dương Thúy Hoa dám nói xấu sau lưng cô, phải khiến cô ta trả giá một chút.

Dương Thúy Hoa không kiềm chế được mà sinh ra áy náy trong lòng, nếu thật sự tới bệnh viện kiểm tra, lỡ như Lâm Tô Diệp thật sự ngã gãy xương… còn không phải Tiết Minh Dực sẽ tìm cô ta tính sổ hay sao?

Cô ta giật mình một cái, giờ phải làm sao đây?

Cô ta thật sự không nhớ thương Tiết Minh Dực, tuy rằng lúc nhỏ từng thầm mến nhưng Tiết Minh Dực người ta không có ý thì cô ta cũng dẹp luôn.

Muốn nói không thoải mái thì chính là không phục vì thua Lâm Tô Diệp. Mình có thể làm có thể kiếm tiền, có chỗ nào không so được với một Lâm Tô Diệp yếu đuối không thể ra đồng?

Vài ngày trước nghe phong phanh thấy người ta nói Lâm Tô Diệp dựa vào thủ đoạn hồ ly tinh bám vào Tiết Minh Dực, cô ta chướng mắt không nhịn được mới nói lời khó nghe.

Làm sao biết sẽ đánh người cơ chứ?

Cô ta bị vu vạ mà.

Lúc trước không phải Tiết Minh Dực cũng bị vu vạ như vậy hay sao?

Lâm Tô Diệp liếc mắt nhìn Dương Thúy Hoa đang mang vẻ mặt thất thường, chỉnh lại xong quần áo của mình ra ngoài tìm chủ nhiệm làm chủ.

Chủ nhiệm cũng khó xử, một đồng tiền không xử được sao?

Lúc này một đồng tiền thật sự không ít, đi bệnh viện lấy một số mất năm xu tiền, khám bệnh cộng thêm lấy thuốc cùng lắm là hai hào. Trừ phi gãy xương nặng cần phải gắn đinh nằm viện, thường thì gãy xương nứt xương cùng lắm chỉ là gắn nẹp bó thạch cao… lấy chút thuốc thang về nhà dưỡng, cũng không cần đến bao nhiêu tiền.

Lâm Tô Diệp còn có thể đi chắc chắn không phải gãy xương, người trẻ tuổi ngã một cái làm sao dễ gãy xương đến vậy?

Trước đây Trương Mật Mật nhìn thấy Dương Thúy Hoa nói xấu về Lâm Tô Diệp thấy có hơi bất bình thay cho cô, còn muốn bảo vệ một chút, nhưng bây giờ nhìn thấy Lâm Tô Diệp khóc lóc hắt nước bẩn vào Dương Thúy Hoa, lại cảm thấy cô quá đáng, thậm chí nhìn thấy Dương Thúy Hoa bị hắt nước bẩn lại mềm lòng với Lâm Tô Diệp, cô ta lại không nói ra được cảm giác thế nào.

Cô ta vừa muốn tốt với Lâm Tô Diệp vừa không thể khống chế được cơn ghen tị: “Tô Diệp, cô bị thương cũng không nặng như vậy, hay là bỏ…”

Lâm Tô Diệp trợn trắng mắt nhìn cô ta: “Cô là cái thá gì? Cô muốn làm chủ thay tôi sao?”

Trương Mật Mật bị chặn họng lùi lại vài bước, thật sự không có mặt mũi.

Dương Thúy Hoa cắn răng hạ quyết tâm bảo: “Được, tôi cho cô năm đồng!”

Cô ta vốn muốn nói hai đồng, chỉ là nghĩ đến vết bầm tím trên làn da trắng như tuyết mềm mại đó, cô ta lại cảm thấy hai đồng tiền không đủ, vẫn hạ quyết tâm thành năm đồng đi.

Một lần kết thúc luôn.

Cha chồng của cô ta là đội trưởng đội sản xuất thôn này, gia cảnh vốn cũng tốt, cô ta tới hợp tác xã tiêu thụ làm nhân viên bán hàng mua đi bán lại chút gì đó, chồng ở trong thôn lấy đủ công điểm, trong nhà sống cũng thư thả.

Năm đồng tiền cô ta có thể lấy ra được.

Cô ta kêu chủ nhiệm và Trương Mật Mật làm chứng, năm đồng tiền thanh toán xong, không cho phép Lâm Tô Diệp quấn lấy nữa.

Chủ nhiệm ngây người, năm đồng?

Dương Thúy Hoa này làm nhân viên bán hàng ở hợp tác xã tiêu thụ, một tháng cũng chỉ lấy được tiền lương ba mươi đồng, mà giờ lập tức đưa luôn năm đồng sao?

Trương Mật Mật ngạc nhiên nhìn Trương Thúy Hoa, không thể kiềm được sự ghen tỵ: “Tô Diệp, cô… cũng lời to rồi.”

Lâm Tô Diệp lạnh lùng nói: “Vậy cô cũng để cô ta đẩy một cái đi.”

Trương Mật Mật thầm nghĩ tôi bị đẩy một cái như vậy, nửa vết bầm cũng không có luôn, một xu tiền cũng không kiếm được.

Trương Thúy Hoa lại nghĩ nếu như mình đẩy người khác cùng lắm mình chỉ cho năm xu.

Lâm Tô Diệp biết cơ thể của mình, nhìn thì dọa người nhưng thật ra tốt lên rất nhanh. Đây có khả năng là cơ thể mình tự bảo vệ đi, tuy rằng quá yếu nhưng khả tự lành cực mạnh.

Bình Luận (0)
Comment