Thập Niên 70: Người Mẹ Đanh Đá (Dịch Full)

Chương 53 - Chương 53. Sảng Khoái Ông Nội Cô

Chương 53. Sảng khoái ông nội cô Chương 53. Sảng khoái ông nội cô

Chương 53: Sảng khoái ông nội cô

Cũng chẳng trách Dương Thúy Hoa sợ hãi, một con người rắn rỏi như Tiết Minh Dực lúc đầu cũng sợ đến mức thay đổi sắc mặt cơ mà.

Nói một câu nói đùa thì cô sinh ra có một cơ thể lừa bịp người ta.

Nhưng Lâm Tô Diệp không muốn bỏ qua cho Dương Thúy Hoa quá dễ dàng, ai kêu cô ta miệng tiện! Cô chau mày ủ dột: “Cho tiền thì có ích gì, trên đường tiền và phiếu của tôi đều bị trộm rồi, cơm cũng không có mà ăn, cô cho tôi ba đồng tiền, cho thêm phiếu lương hai cân rưỡi nữa đi.”

Trương Mật Mật cảm thấy Lâm Tô Diệp quá gây sự rồi!

Phiếu lương nửa cân ở chợ đen ít nhất cũng phải một đồng! Còn phải mạo hiểm nữa! Cô há miệng đòi hai cân rưỡi, thế này tương đương với đòi Dương Thúy Hoa người ta tám đồng tiền sao?

Chủ nhiệm không nói gì, ông ta biết Dương Thúy Hoa giàu có, cô ta dựa vào công việc ở hợp tác xã tiêu thụ không ít lần đầu cơ trục lợi phiếu lương, đồ ăn, ông ta cũng có được lợi nên nhắm một mắt mở một mắt.

Dương Thúy Hoa cắn răng: “Cho cô năm đồng tiền, phiếu lương hai cân rưỡi thì tôi không có nhưng tôi vừa mua một cân bún, chia cho cô nửa cân.”

Lâm Tô Diệp: “Được! Cô xem, tôi là một người rất sảng khoái.”

Dương Thúy Hoa: “…” Sảng khoái ông nội cô!

Lâm Tô Diệp đựng đồ vào trong túi xách của mình sau đó cầm tiền đi mua từ điển.

Dương Thúy Hoa không nhịn được lại chen mồm nói một câu: “Cô nửa chữ bẻ đôi còn không biết, mua từ điển làm gì?”

Lâm Tô Diệp liếc mắt nhìn cô ta với vẻ lạnh lùng: “Ba đứa con của tôi còn đi học đó.”

Cô cũng không biết mua cái gì, nhưng trước đó nghe Cố Mạnh Chiêu từng nói phải mua quyển to nhất, nội dung đầy đủ nhất, từ điển chữ Hán, từ điển, song ngữ Anh Hán đều phải có một quyển.

Tổng cộng hết mười lăm đồng tám lăm xu, Lâm Tô Diệp thanh toán tiền một cách hào sảng.

Dương Thúy Hoa không nhịn được lại chen miệng: “Đồ đàn bà phá nhà, mua nhiều như vậy cô muốn làm giấy chùi đít trong nhà vệ sinh sao?”

Lâm Tô Diệp nhìn chằm chằm vào cô ta với ánh mắt bất thiện: “Dương Thúy Hoa, cô nhận lỗi với từ điển của tôi ngay, bằng không tôi còn muốn cô đền năm đồng nữa đấy!”

Dương Thúy Hoa rất muốn cãi lại, nhưng đầu óc căng lên, co được dãn được xin lỗi từ điển.

Lâm Tô Diệp hừ một tiếng, mở bìa cứng ra cho Dương Thúy Hoa xem lời trích dẫn của chủ tịch Mao in ở trang bìa: “Nhìn thấy chưa? Cô còn dám nói lung tung không?”

Dương Thúy Hoa đã từng học tiểu học biết không ít chữ, vừa nhìn đã sợ hãi túa mồ hôi lạnh đầy người.

Nếu như Lâm Tô Diệp sửa cô ta, đừng nói là năm đồng năm mươi đồng cô ta cũng phải cho, vì câu nói đó của cô ta sẽ bị đấu tố, thậm chí sẽ mất công việc.

Lâm Tô Diệp: “Làm phiền cô sau này quản tốt cái miệng của mình một chút, không cho phép bịa đặt về tôi và Minh Dực nhà chúng tôi.”

Tiết Minh Dực là chồng cô nhưng cô chưa từng gọi là Minh Dực, ngược lại mấy cô này ở đây gọi đến vui vẻ đấy.

Hừ!

Dương Thúy Hoa vội vàng gật đầu: “Biết rồi.”

Cô ta và Lâm Tô Diệp không có hiềm khích gì lớn, có hơi hối hận chỉ vì sướng cái miệng mà đắc tội với người ta, lúc này nhìn thấy Lâm Tô Diệp không còn quấn riết không chịu buông nữa, còn chỉ ra tật xấu nói năng lung tung của mình cô ta còn thấy hơi biết ơn, Lâm Tô Diệp người ta cũng không phải một người phụ nữ xấu.

Nhìn Dương Thúy Hoa nghe theo Lâm Tô Diệp như vậy, Trương Mật Mật càng không rõ cảm giác hơn.

Cô ta hỏi: “Tô Diệp, không phải tiền và phiếu của cô bị trộm rồi sao?”

Bị trộm mà vẫn còn mua từ điển tận mười sáu đồng? Cô ta ở trong thôn mệt đến chết đi sống lại từ đầu đến cuối năm có thể lấy được năm mươi đồng tiền mặt đã là cao nhất rồi.

Lâm Tô Diệp liếc xéo nhìn cô ta: “Cô trộm à?”

Trương Mật Mật tức đến sa sầm mặt mũi: “Sao cô lại sỉ nhục người ta?”

Lâm Tô Diệp: “Tiền tôi chia ra cất, bị trộm hơn phân nửa rồi. Ôi, đều tại tôi, mang tiền nhiều làm chi.”

Trương Mật Mật: “…” Cô khoe cái mẹ gì vậy?

Lâm Tô Diệp mua tự điện đựng trong túi xách, túi xách này là túi quân mà Tiết Minh Dực mang về, hai đứa trẻ vẫn luôn muốn dùng nhưng cô không cho, sợ bọn trẻ sẽ làm hỏng.

Ba quyển đại từ điển cộng thêm bún, Lâm Tô Diệp đeo cũng hơi tốn sức.

Chủ nhiệm thấy thế, ý bảo Dương Thúy Hoa: “Được rồi, hôm nay cô tan làm sớm một chút đưa người ta về đi, đừng để trên đường xảy ra chuyện gì, đến khi đó lại trách cô."

Dương Thúy Hoa vội vàng cúi người với chủ nhiệm, chào hỏi Trương Mật Mật rồi vội vàng về nhà.

Trương Mật Mật cũng đặc biệt tới đây ủy thác Dương Thúy Hoa mua đồ. Cô ta nhìn Dương Thúy Hoa chân chó hầu hạ Lâm Tô Diệp mà trong lòng ghen tức, nhưng cũng chỉ đành đi theo.

Bình Luận (0)
Comment