Chương 54: Đồ đàn bà chanh chua
Lâm Tô Diệp cố tình than phiền: “Tôi mang tiền và phiếu muốn tới đại đội, bây giờ chỉ có thể về nhà.”
Trương Mật Mật nghĩ đến Lâm Tô Diệp có khả năng bị Tiết Minh Dực vứt bỏ lại thấy khó chịu thay cô: “Cô thật sự nghe lời Lâm Uyển Lệ muốn tới bộ đội làm loạn sao?”
Lâm Tô Diệp: “Cô ta đã nói gì với cô rồi?”
Trương Mật Mật lắc đầu: “Không có.”
Lâm Tô Diệp cười lạnh.
Dương Thúy Hoa: “Các cô đang nói gì thế?”
Lâm Tô Diệp: “Không liên quan đến cô.”
Dương Thúy Hoa: “Tôi đã đền tiền nhận lỗi rồi mà.”
Lâm Tô Diệp: “Trước khi mắt tôi mờ dần tôi không thể hoàn toàn tha thứ cho cô.”
Dương Thúy Hoa tức giận: “Đồ đàn bà chanh chua! Thật biết gây sự!”
Ngoài miệng chửi như vậy nhưng lại cẩn thận đỡ Lâm Tô Diệp lên xe, kêu người quen nhường chỗ ngồi, còn chủ động mua vé xe cho cô.
Năm đồng tiền đã bỏ, còn thiếu hai xu tiền này làm gì.
Lâm Tô Diệp đưa hai xu tiền cho cô ta: “Năm đồng tiền là cô nên đền cho tôi, còn tiền xe không cần cô bỏ.”
Dương Thúy Hoa chẳng muốn tranh cãi với cô, trực tiếp cầm lấy.
Trương Mật Mật thấy Lâm Tô Diệp sai khiến Dương Thúy Hoa mà bộ dáng của Dương Thúy Hoa tuy kháng cự nhưng lại vâng theo, trong lòng vừa chua xót vừa ghen tỵ. Cô ta cảm thấy mình mới là chị em tốt của Lâm Tô Diệp, cho dù xảy ra mâu thuẫn nhưng trong lòng Lâm Tô Diệp cô ta cũng nên khác với những người khác mới đúng. Nhưng suốt toàn bộ quá trình Lâm Tô Diệp đều không để ý đến cô ta, khiến trong lòng cô ta rất khó chịu.
Cô ta bực bội muốn thu hút sự chú ý của Lâm Tô Diệp: “Tô Diệp, tôi có mua vải muốn may quần áo, cô có thể dùng máy may làm giúp tôi được không?”
Lâm Tô Diệp: “Cô cứ đưa tiền có gì không thể?”
Làm không công cũng không được đâu.
Bây giờ hợp tác xã tiêu thụ cũng có tổ hợp tác máy may, may áo khoác ngắn khoảng bảy xu, quần có túi hai bên thì năm xu.
Trương Mật Mật nói trở về sẽ tìm cô.
Đến Đại Dương Loan xuống xe, mặt trời vẫn còn treo rất cao, Dương Thúy Hoa nói đi mượn xe đạp đưa Lâm Tô Diệp về.
Lâm Tô Diệp: “Cô tới trường học giúp tôi lén nhìn xem Tiết Bàng Bạc có trốn học hay không, đi học có ngủ gật hay không đi.”
Dương Thúy Hoa: “…” Cô coi tôi là mẹ mà sai đấy à?
Cô ta tức giận đi tới trường tiểu học.
Có giáo viên cùng thôn nhìn thấy còn kinh ngạc hỏi sao cô lại tới trường học: “Thúy Hoa về nhà mẹ đẻ đấy hả?”
Nhà chồng của Dương Thúy Hoa ở đội sản xuất Lão Du Câu bên cạnh Đại Dương Loan, cách đại đội hai dặm đường, con trai cả của cô ta nhỏ hơn hai bé trai vài tháng, gửi đến lớp một cho giáo viên trông trẻ miễn phí. Cô ta chẳng muốn nhìn con trai mình, cô ta cũng chẳng quan tâm đến thành tích hay trốn học gì, dù sao cũng chỉ là cho qua ngày mà thôi.
Cô ta đứng ngoài cửa sổ nhìn Đại Quân và Tiểu Lĩnh, đương nhiên cô ta nhận ra hai đứa trẻ này, nhìn hai bé trai nhà người ta lớn lên thật tuấn tú, vừa có vẻ xinh đẹp của Lâm Tô Diệp vừa có vẻ tuấn tú của Tiết Minh Dực, rồi lại nhìn con trai nhà mình, không nhìn nổi!
Lúc này Tiểu Lĩnh đang khó chịu lắm.
Dù sao mẹ cũng không tới học chung có phải cậu bé có thể nằm một lúc không?
Buổi trưa khi hai bé trai về nhà Lâm Tô Diệp không có ở nhà khiến bọn trẻ còn buồn bực, sau đó bà nội dẫn Toa Toa về nhà, Toa Toa nói mẹ đi mua đồ rồi.
Mua đồ thì trong thời gian ngắn không thể về được.
Cậu bé vừa thử dựa đầu lên mặt bàn, không nhịn được mà quay đầu lại nhìn chỉ sợ đột nhiên Lâm Tô Diệp từ phía sau nhảy ra.
Cũng may, không tới!
Cậu bé vừa định gục mặt vào cánh tay thì chân ở dưới gầm bàn đã bị Đại Quân giẫm một cái.
Tiểu Lĩnh hít một hơi, trừng mắt nhìn Đại Quân: “Làm gì đó?”
Đại Quân: “Ngoài cửa sổ có tai mắt.”
Tiểu Lĩnh quay phắt đầu lại, đối diện ngay với ánh mắt dại ra của Dương Thúy Hoa, cậu bé sợ giật mình thon thót, lập tức ngồi thẳng tắp.
Trời đất ơi, quả nhiên ngày nào mẹ cũng sắp xếp mật thám tới!
Quá dọa người, cơ sở ngầm không có chỗ nào không có!
Con trai của Dương Thúy Hoa nhìn cô ta vừa định gọi mẹ, nhưng cô ta lại làm như không thấy mà quay người rời đi.
Con trai: “?”
Dương Thúy Hoa đi nói với Lâm Tô Diệp một tiếng.
Lâm Tô Diệp yên tâm: “Được, cảm ơn, tôi tự về nhà được.”
Dương Thúy Hoa: “Đừng, để tôi đưa cô về nhà tôi mới yên tâm, tránh cho trên đường có mệnh hệ gì lại trách tôi.”
Lâm Tô Diệp cũng không tranh cãi, để cô ta đạp xe đưa mình về nhà.
Về đến cửa, Lâm Tô Diệp nói: “Tôi hết giận rồi, bỏ qua cho cô đấy.”
Tuy rằng Dương Thúy Hoa xấu mồm xấu miệng nhưng dám làm dám nhận, cũng sẽ chăm sóc người ta, Lâm Tô Diệp quyết định không tính toán nữa.