Thập Niên 70: Người Mẹ Đanh Đá (Dịch Full)

Chương 525 - Chương 525. Tôi Về Nhà Với Cậu Được Không

Chương 525. Tôi về nhà với cậu được không Chương 525. Tôi về nhà với cậu được không

Chương 525: Tôi về nhà với cậu được không

Anh ta xông tới trước mặt Tiết Minh Dực, nhỏ giọng nói: “Lão Tiết, Lục Đông Thành nghe ngóng được năm mới chúng ta có thể xin nghỉ nửa tháng, tôi về nhà với cậu được không?”

Thật ra hai năm trước anh ta cũng muốn nhưng lại ngại hỏi, dù sao tùy tiện đi tới nhà chiến hữu, cha mẹ và vợ con người ta có vui lòng hay không.

Lúc này đều đã gặp phụ huynh cả rồi, bà cụ và em dâu đều thích anh ta, anh ta còn khách sáo cái gì?

Tiết Minh Dực nâng mí mắt nhìn anh ta nhưng không nói gì, rồi lại cúi đầu đọc sách, anh muốn về ký túc xá nhưng vẫn còn trang này phải đọc cho xong, bằng không ngày mai còn phải đọc tiếp nửa trang này, rất không thích hợp.

Tần Kiến Dân: “Lão Tiết, cậu không nói tôi coi như cậu đồng ý đấy nhé. Tôi phải vạch kế hoạch mới được, chúng ta tìm một ngày nghỉ ngơi ra ngoài đi dạo chọn chút quà tết. Lần đầu tiên tôi tới cửa cũng không thể đi tay không, phải chuẩn bị một chút gì đó cho mọi người. Đại Quân và Tiểu Lĩnh không thành vấn đề, Minh Xuân cũng không thành vấn đề, lão Tiết, em dâu ngoại trừ vẽ tranh còn thích gì nữa?”

Tiết Minh Dực không thể nhịn được nữa: “Vợ tôi thích gì không cần cậu lo.”

Cô ấy thích tiền!

Không, cô ấy chắc hẳn thích mình, sau đó mới thích tiền!

Tần Kiến Dân vẫn lải nhải không ngừng, bộ dáng rất hưng phấn: “Mua cho con gái lớn của tôi gì đây? Mềm mềm, xinh xinh, mua cái váy đổi phiếu ngoại tệ đó nhé!”

Tiết Minh Dực hơi nhíu mày, không được, đắt như vậy, vợ anh chắc chắn sẽ đau lòng, lại vì Tần Kiến Dân tặng nên ngại nói ra, đến khi đó không thể thiếu ở sau lưng càm ràm, còn không phải người chịu là anh hay sao?

Anh chậm rãi bảo: “Không phù hợp, quá chói mắt, phải giản dị.”

Tần Kiến Dân: “Cũng đúng.” Anh ta sờ cằm: “Vậy thì mua kèn harmonica nhé, cô gái nhỏ chắc chắn thích thổi.”

Ngày hôm sau là mồng tám tháng chạp, trường học cho bọn họ nghỉ một ngày.

Tần Kiến Dân vừa rời giường, cơm sáng còn chưa ăn đã hào hứng kéo Tiết Minh Dực đòi ra ngoài mua quà.

Tiết Minh Dực đóng cúc quân trang kín kẽ, phủ thêm áo khoác ngoài: “Tôi đi gửi điện báo nói với người nhà một tiếng trước.”

Tần Kiến Dân: “Đúng, mau đi.”

Trường học bọn họ có phòng thông tin liên lạc, có thể gửi điện báo và gọi điện.

Tiết Minh Dực lấy một lá đơn điện báo, dự định viết: Về nhà đón tết, Kiến Dân đi cùng.

Kết quả anh vừa định viết chữ Kiến thì trong loa phát thanh truyền tới thông báo khẩn cấp.

Ủy ban cách mạng trường học yêu cầu các học yên tập trung khẩn cấp, thu thập hành lý chuyển đến hải đảo nào đó tiến hành huấn luyện khép kín.

Tần Kiến Dân buồn bực bảo: “Không phải chúng ta là sĩ quan bổ túc tới để nâng cao giác ngộ tư tưởng chính trị, nâng cao tu dưỡng về chủ nghĩa cộng sản hay sao? Sao đột nhiên phải đi ra đảo huấn luyện?”

Sĩ quan học bổ túc, thứ bổ túc phải là khả năng về phương diện chỉ huy và lãnh đạo, huấn luyện hải đảo thường nên là huấn luyện ở phương diện chiến đấu, khác nhau mà.

Còn là tình huống khẩn cấp như vậy, có phải đã xảy ra chuyện lớn gì rồi không?

Tiết Minh Dực lại rất bình tĩnh, ngón tay thon dài siết bút bi, nhìn mấy chữ mà mình viết lại thêm một chữ không vào trước chữ về.

Nếu về nhà viết tám chữ là được, còn không về nhà, ba chữ này trông có vẻ lạnh nhạt, không có tình cảm.

Anh thêm một câu vào sau chữ không về nhà: “Có nhiệm vụ.”

Viết xong, anh giao giấy điện báo cho lính thông tin liên lạc, nói với Tần Kiến Dân: “Phục tùng mệnh lệnh, nghe sự chỉ huy.”

Quân nhân không cần bất cứ sự nghi ngờ gì cả.

Chớp mắt đã qua tết âm lịch, tháng hai vẫn mang tiết lạnh mùa xuân như cũ, ánh dương lại mang càng nhiều độ ấm hơn, chiếu lên tuyết tích trên nóc nhà hòa tan từng chút một, thuận theo mái ngói rơi xuống, đập xuống vết lõm trên nền đất dưới mái hiên xuống từng ổ bùn nhỏ.

Toa Toa ngồi xổm xuống dưới nền đất mái hiên, cúi đầu nhìn mặt đất rồi lại ngửa đầu nhìn chằm chằm lên trên, thử duỗi bàn tay nhỏ hứng nước, chỉ thấy lạnh đến thấu xương.

Thật vui!

Người tuyết của cô bé đã sớm tan rồi.

Bà Tiết nói là bị dọa sợ, ông mặt trời vừa ló rạng, nhìn thấy bộ dáng của nó là phát động tấn công nhiệt, dọa nó chảy mất.

Cô bé nhìn một lúc rồi chạy vào nhà chính thấy mẹ đang viết thư.

Tháng chạp năm ngoái Lâm Tô Diệp nhận được điện báo của Tiết Minh Dực nói có nhiệm vụ không về nhà, cuối tháng chạp khi bưu cục gần nghỉ phép lại nhận được một lá thư của anh, nói di chuyển địa điểm học bổ túc đến hòn đảo nào đó, còn nói trường học cho phép thư từ qua lại, chỉ là tốc độ chậm hơn ở thủ đô rất nhiều.

Bình Luận (0)
Comment