Chương 524: Gửi điện báo
Mà Cố Mạnh Chiêu nói cô út đi huấn luyện rồi, anh ta không thể tới ăn cơm nữa, Lâm Tô Diệp cũng cảm thán khả năng hiểu ý người của Cố Mạnh Chiêu, đi đâu cũng nghĩ cho người khác.
Cô chỉ mong chính sách nhanh thay đổi một chút, để cha mẹ của anh ta được sửa lại án sai, người làm học vấn đều có thể trở về trường học, lại một lần nữa tỏa sáng.
Cô hy vọng Cố Mạnh Chiêu và cha mẹ đoàn tụ, trong lòng lại không nhịn được mà lặng lẽ nhớ chồng mình, vừa đan áo len vừa lén tính ngày, cũng không biết đám người Tiết Minh Dực có thể về đón tết hay không.
Đợt màu thu thăm người thân ấy nói đến tết có thể về, sau đó lại nói chưa chắc. Bây giờ đi tới thủ đô vào trường bổ túc, nghe nói không còn bận đến vậy nữa, tết nhất chắc hẳn sẽ về chứ?
Cô nhìn áo len trong tay, ban ngày và tối cô đều đan, cái của Tiết Minh Dực đã sắp đan xong.
Bà Tiết động tác chậm hơn một chút, cái của Tần Kiến Dân còn thiếu một chút.
Mấu chốt không biết tết bọn họ sắp xếp thế nào, nếu Tiết Minh Dực về nhà vậy cô không cần gửi qua, còn nếu bọn họ không thể về nhà, cô phải nhanh chóng đan cho xong rồi nhân lúc năm trước bưu cục vẫn chưa nghỉ mà gửi đi.
Như vậy tết khai xuân bọn họ có thể mặc.
Cô muốn gọi điện hỏi lại ngại, cái này khác với Minh Xuân khám bệnh, cũng không phải chuyện gì lớn, gọi điện quá xa xỉ hơn nữa dễ rước tới lời đàm tiếu.
Cô rối rắm nửa ngày lại có hơi không yên lòng, trong phát thanh phát một câu chuyện cười, mọi người đều đang cười chỉ có cô là mang vẻ mặt ngơ ngác.
Bà Tiết: “Ngày nào cũng chỉ biết mắng cháu trai lớn của tôi, cô nghĩ gì mà nhập tâm như vậy?”
Tiểu Lĩnh: “Chắc hắn là nghĩ chuyện cô cháu đi huấn luyện rồi. Con nói mẹ này, mẹ đừng lo lắng lung tung, con cháu tự có phúc của con cháu.”
Sau khi có radio cũng thật tuyệt, vốn từ vựng của Tiểu Lĩnh tăng lên vù vù.
Cô út cười bảo: “Chị dâu, chị không cần lo lắng cho em, em chắc chắn có thể tốt nghiệp với thành tích ưu tú.”
Lâm Tô Diệp nở nụ cười: “Chắc chắn rồi, chị đang nghĩ tết anh hai em có về hay không?”
Vừa nói đến Tiết Minh Dực, trên mặt Đại Quân cũng lộ ra vẻ suy tư.
Tiểu Lĩnh thì lại nhớ kèm cả Tần Kiến Dân: “Mẹ, nếu như cha con nghỉ phép, kêu đại ca con cùng tới nhà mình được không? Đại ca con thật đáng thương, trước đây chỉ cần nghỉ phép thăm thân, không phải về nhà viếng mộ cha mẹ thì chính là một mình ở lại bộ đội, đáng thương lắm đó.”
Lâm Tô Diệp: “Đương nhiên có thể, nhưng không biết bọn họ có được nghỉ không thôi.”
Đại Quân: “Mẹ, gửi điện báo cho cha con hỏi đi.”
Cha nhận được điện báo sẽ gửi một điện báo về, cũng không mất đến mấy ngày, điện báo tới thủ đô cũng nhanh hơn tới quân khu, dù sao giao thông cũng phát triển hơn rất nhiều.
Lâm Tô Diệp: “Được.”
Vốn cô còn ngại ngùng đi gửi điện báo chỉ hỏi Tiết Minh Dực có về nhà hay không, bây giờ muốn quan tâm Tần Kiến Dân thì lại không có gì cả, hỏi có nghỉ phép không rồi dẫn cả Tần Kiến Dân về cùng, không thành vấn đề chút nào.
Người khác chắc chắn cũng không cho rằng cô nhớ Tiết Minh Dực nên mới gửi điện báo, chà, đứa trẻ Tiểu Lĩnh này cũng có tác dụng lớn đấy chứ.
Trong đêm Lâm Tô Diệp đang ngủ mơ màng dường như nghe thấy có người gõ cửa, cô nhớ đi ra mở cửa, kết quả vừa mở cửa cơ thể đã rơi vào trong một cái ôm nóng rực.
Khí tức dương cương quen thuộc lập tức bao phủ lấy cô, cái hôn mạnh mẽ cũng tới ngay theo đó khiến cô gần như không thể chống đỡ được.
Không được, Minh Xuân còn đang ở trên giường.
Cô liều mạng muốn nhắc nhở anh, lại bị anh chặn cho không phát ra âm thanh nào.
Cuối cùng gấp đến tỉnh dậy, lúc này mới phát hiện ra lại chỉ là một giấc mơ.
Cô lại mơ... như thế!
Thư viện, học viện quân sự thủ đô.
Sau bữa tối, chỉ cần không có hoạt động quy định cứng ngắc của trường học, trên cơ bản anh đều sẽ ở thư viện.
Tuy rằng sách bên trong không tính là nhiều nhưng cũng đủ cho anh đọc.
Vì đọc một vài sách nước ngoài nên anh vừa tra từ điển vừa đọc, đều tự học ra bản lĩnh đọc tiếng Anh.
Anh nhìn đồng hồ, đã là chín giờ đúng, cũng nên về ngủ thôi.
Ngay đúng lúc này Tần Kiến Dân từ bên ngoài chạy vào, vài ngày trước bọn họ cùng Lục Đông Thành đi một chuyến với học viên Quân Công phát hiện ra một xưởng quân công gần đó, có mang về vài khẩu súng tự động bán thành phẩm, Tần Kiến Dân đang mải mê nghiên cứu thứ này.