Thập Niên 70: Người Mẹ Đanh Đá (Dịch Full)

Chương 523 - Chương 523. Có Qua Có Lại Mới Toại Lòng Nhau

Chương 523. Có qua có lại mới toại lòng nhau Chương 523. Có qua có lại mới toại lòng nhau

Chương 523: Có qua có lại mới toại lòng nhau

Đội trưởng Tiết uống với cô gái trẻ ừng ực thành tiếng, còn muốn trêu đùa Cố Mạnh Chiêu: “Thanh niên lớn phải luyện tập, nếu không ngày kết hôn kiểu gì cũng bị người chuốc say. Lúc trước Minh Dực kết hôn, chúng tôi chuốc cho cậu ấy không ít rượu, cậu ấy vẫn chống đỡ được, ha ha.”

Cố Mạnh Chiêu đỏ bừng mặt, ý bảo mình thật sự không thể uống rượu, chỉ lấy trà thay rượu chúc mừng bọn họ.

Ăn uống no say, mọi người ngồi xuống nói chuyện.

Bà cụ bưng hạt dưa chuẩn bị cho tết ra ngoài ăn.

Cô út vốc hai nắm đặt vào túi áo, còn mình lại không cắn, định đựng về cho Lâm Tô Diệp và bà Tiết cắn.

Cố Mạnh Chiêu nói với đội trưởng Tiết: “Chú, Minh Lưu và Minh Xuân đã thi đỗ, sau này cháu không tới đây ăn cơm và ngủ nhờ nữa.”

Trước đó anh ta đã nghĩ xong rồi cho nên khẩu phần lương thực mang tới nhà Minh Xuân cũng chỉ đến mấy ngày này.

Đội trưởng Tiết nôn nóng: “Trí thức Cố, cậu nói gì thế, dạy bọn nó thi đỗ là lập tức không tới nữa, giống như đang chế giễu chúng tôi dùng xong là ném giáo sư đi vậy. Cậu đừng ngại, sau này cậu và nhà họ Tiết chúng tôi chính là người một nhà.”

Tiết Minh Lưu cũng nói đúng, kêu Cố Mạnh Chiêu tuyệt đối đừng xa lạ.

Cố Mạnh Chiêu cười bảo: “Đội trưởng Tiết đừng nghĩ nhiều, cháu hoàn toàn chưa từng nghĩ đến mấy chuyện đó. Cho dù không tới ở thì cháu vẫn sẽ cố hết sức dạy Minh Lưu.”

Trước đây ba người cùng nhau học, sớm chiều ở chung có lợi cho việc anh nắm vững tình hình học hành và suy nghĩ của hai người, bây giờ đã thi đỗ rồi cũng không cần thiết như vậy nữa.

Không có công thì không hưởng lộc, thù lao có công cũng là thứ có hạn, không thể không có giới hạn.

Xưa nay anh ta luôn cảm thấy tình bạn có thể trường tồn cũng nên duy trì khoảng cách, bằng không sớm muộn cũng có lúc rước tới phiền phức.

Cố Mạnh Chiêu tiến lùi có chừng mực, chưa bao giờ khiến mình rơi vào tình cảnh có khả năng bị người gây phiền phức.

Anh ta như vậy, đám người đội trưởng Tiết lại càng kính phục anh ta hơn: “Vậy dịp lễ tết cũng phải tới nhà ăn cơm cho náo nhiệt đấy.”

Cố Mạnh Chiêu cười đáp: “Chỉ cần có thời gian chắc chắn sẽ làm phiền ạ.”

Đội trưởng Tiết lại hỏi: “Trí thức Cố, năm mới muốn tới nông trường thăm cha mẹ không?”

Cố Mạnh Chiêu sững sờ, đương nhiên anh ta muốn, nằm mơ cũng muốn. Cha mẹ anh ta từ nhỏ đã sống an nhàn sung sướng. Mẹ anh ta lại càng mười ngón tay không dính nước hơn, sau khi về cơ sở rèn luyện lại phải lao động ngoài ruộng, cày ruộng, hốt phân, cắm mạ, bọn họ đều mắc bệnh phong thấp nghiêm trọng, đã mệt đến mức không còn bộ dáng của ngày trước.

Cho dù là vậy bọn họ lại sợ anh ta lo lắng, chưa bao giờ chịu kêu khổ kêu mệt, lại sợ anh ta bị liên lụy, mỗi lần đều lo cho anh ta. Tuy rằng anh ta đau thắt lòng nhưng lại bất lực, nghĩ mình tốt chính là cha mẹ tốt, tránh cho cơ thể bọn họ đã chịu mệt lại còn luôn lo lắng.

Bọn họ vướng bận lẫn nhau nhưng lại không mượn lời nói nói ra nhớ nhung trong lòng, nếu như có thể mỗi năm gặp một lần chính là tốt nhất, cũng không hy vọng xa vời từ đầu đến cuối năm đều được đoàn tụ.

Với tình hình trước mắt, đối với anh ta mà nói có thể đoàn tụ với cha mẹ chính là ơn huệ lớn nhất.

Uống chút rượu vào, anh ta không thể khống chế được cảm xúc của mình một cách hoàn hảo, hốc mắt đã đỏ lên.

Đội trưởng Tiết bảo: “Vài ngày trước vợ Minh Dực nói và tôi nói với đại đội và công xã một tiếng, cuối năm cho cậu nghỉ một tháng để cậu tới với cha mẹ.”

Mười tám, mười chín tháng chạp đi có thể kịp cùng nhau đón tết, đón xong mười lăm lại về.

Những trí thức khác không có phương diện phiền não này, rất nhiều người tháng đông chí đã đi, tới tháng ba gieo trồng mùa xuân mới về.

Cố Mạnh Chiêu lại sợ rước thêm phiền phức cho Lâm Tô Diệp, hơn nữa tiền mình mượn cô trước đó vẫn chưa trả.

Cô út: “Trí thức Cố, anh đừng lo, chị dâu em nói sao thì làm như thế đi.”

Đối với cô út mà nói, chị dâu nói gì thì chính là cái đó.

Tâm trạng của Cố Mạnh Chiêu kích động, trong lúc nhất thời không nói nên lời, bưng chung rượu trước mặt đó lên uống cạn sạch.

Lòng biết ơn giấu thật sâu trong đáy lòng, chỉ đợi khi mình có năng lực lại báo đáp sau.

Lâm Tô Diệp cũng vì có qua có lại mới toại lòng nhau, Cố Mạnh Chiêu giúp cô dạy Đại Quân và Tiểu Lĩnh, giúp cô phụ đạo cho cô út và Tiết Minh Lưu, theo quan điểm của cô đây chính là ân tình thay đổi vận mệnh của nhà cô, có báo đáp thế nào cũng không đủ.

Bình Luận (0)
Comment