Thập Niên 70: Người Mẹ Đanh Đá (Dịch Full)

Chương 527 - Chương 527. Mạnh Mẽ Vang Dội 2

Chương 527. Mạnh mẽ vang dội 2 Chương 527. Mạnh mẽ vang dội 2

Chương 527: Mạnh mẽ vang dội 2

Lâm Tô Diệp lại nói với Tiết Minh Dực mình đã đan một cái áo len cho anh, mẹ cũng đan cho Tần Kiến Dân một cái.

Cái áo len của Tần Kiến Dân có rất… nhiều tai nạn, thuận tiện khiến tình cảm của hai mẹ con Lâm Tô Diệp và Tiểu Lĩnh lại “tan vỡ” một lần.

Mới đầu là Lâm Tô Diệp khởi đầu sau đó là bà Tiết đan tiếp, vốn đang rất tốt nhưng Tiểu Lĩnh cứ nhất định nói muốn cống hiến tình yêu cho đại ca, cậu bé cũng phải đan áo len của đại ca.

Lâm Tô Diệp nói không cần không cần, nhưng cậu bé cứ khăng khăng muốn, còn đảm bảo mình chắc chắn đan y chang.

Cậu bé nói rõ ràng mạch lạc, nghe cũng không tồi, nhưng cậu bé học phải nuốt cả quả táo, trông thì biết nhưng đan ra thì thế này, không phải rớt kim thì chính là sai mũi, hoàn toàn không đúng với hoa văn trước đó.

Lâm Tô Diệp không có cách nào, chỉ đành gỡ chỗ của cậu bé đan ra đan lại, ai đan áo len người đó biết có mùi vị gì.

Kết quả đứa trẻ thiếu đòn Tiểu Lĩnh này nhân lúc bà Tiết đi nấu cơm, lấy mảnh mà cô vất vả lắm mới cứu vãn được lại… lại đan hỏng tiếp, trực tiếp làm thủng một cái lỗ to trên áo len.

Sau khi bà Tiết nhìn thấy cũng ngây người, che mặt không dám nhìn, nhưng cũng không thể làm như không biết, mới khéo léo lừa Lâm Tô Diệp nói bà ta mắt mờ choáng váng nên đan hỏng.

Lâm Tô Diệp cũng không ngốc, làm sao không biết đã xảy ra chuyện gì?

Cô vơ lấy cái chổi định đánh Tiểu Lĩnh, đã nói không cần con, không cần con rồi, con đã đan hỏng một lần lại còn tới phá hỏng tiếp, sao lại không nghe lời như thế?

Bà Tiết cầu xin nói sẽ cho cô năm đồng tiền rồi đan lại, dù sao mình cũng biết.

Lâm Tô Diệp cũng không nghe, cầm chổi đuổi Tiểu Lĩnh thẳng đến tận chỗ Cố Mạnh Chiêu.

Ngày đó Cố Mạnh Chiêu vừa thu dọn đồ đạc, qua hai ngày nữa chuẩn bị xuất phát đi thăm cha mẹ, khuyên cô nửa ngày còn đảm bảo thay cho Tiểu Lĩnh, sau này tuyệt đối sẽ không động vào áo len của cô nữa, còn đảm bảo học kỳ mới chăm chỉ học hành, cô mới hơi nguôi giận.

Lúc này nói ra thì bình tĩnh, viết ra cũng không có dao động gì, nhưng khi ấy cô thật sự tức không nhẹ.

Đan áo len tốn công sức vất vả lắm mới đan được một đoạn như vậy.

Nhưng bây giờ áo len đã làm xong, cô không còn giận dữ nữa, nghĩ đến mình khi ấy tức thành như vậy, cô lại cảm thấy mình quá nóng tính, nếu là Đại Quân và Toa Toa làm phỏng chừng cô sẽ không nổi giận, nhưng tại sao Tiểu Lĩnh làm cô lại nổi giận?

Nói tới vẫn là tại Tiểu Lĩnh, nếu không phải cậu bé luôn khiêu khích cô thì cô có thể nổi giận như vậy sao?

Đây là cơn giận tích lũy dần!

Đầu năm ngoái sau khi trừng trị cậu bé, giữa chừng cũng không bị đánh gì, giờ gom đến cuối năm bùng phát một thể.

Ôi!

Nhưng Lâm Tô Diệp cảm thấy mình cũng rất chịu thiệt, lần trước Tiết Gia Đồn vây xem cô đuổi đánh con trai, lần này người của Đại Dương Loan đều vây xem cô đuổi đánh con trai.

Ôi, danh tiếng của mình đã… mất như vậy.

Ánh mắt trí thức Cố nhìn cô cũng không còn kính trọng như trước kia nữa, ngược lại mang theo nụ cười hài hước, còn thêm Dương Thúy Hoa, cũng xem như tìm được chị em tốt tri tâm, vô cùng có đồng minh.

Dương Thúy Hoa đặc biệt tới cửa an ủi cô, còn mang cho cô hai lạng dầu hỏa, kéo tay cô ra sức an ủi nói quá đồng cảm rồi, trẻ hư thì phải đánh! Cô không thể vì cậu bé nhất thời biểu hiện tốt mà buông lỏng, cho rằng cậu bé sẽ không còn phạm lỗi nữa, chuyện đó cũng không có khả năng đâu.

Ừm, chỉ thiếu cùng cô ôm đầu khóc thét.

Vì con trai cô ta sống chết không chịu thay đổi, trước đây cắt tóc chị gái, đến tháng chạp lại cắt tóc của em gái, khiến em gái nó tức cũng đòi liều mạng với nó.

Dương Thúy Hoa không thể không đánh nó một trận dữ dội hơn đề bình ổn mâu thuẫn gia đình.

Nói tới đều là nước mắt.

Nghĩ đến bộ dáng khóc không ra nước mắt của Dương Thúy Hoa, Lâm Tô Diệp không nhịn được mà nở nụ cười, Tiểu Lĩnh không thiếu đánh bằng con trai của Dương Thúy Hoa.

Toa Toa nhoài người lên mép bàn tỳ cái cằm mũm mĩm lên mu bàn tay, nghiêng đầu nhìn mẹ, nhìn cô lúc thì không nhịn được mà cười, lúc thì lại nghiêm mặt rất nghiêm túc.

Toa Toa chỉ nghĩ mẹ thật ưa nhìn.

Lâm Tô Diệp thấy con gái nghiêng đầu ở bên đó mới xoa đầu cô bé, cười hỏi: “Bà nội đâu?”

Toa Toa chỉ ra bên ngoài: “Heo heo.”

Đội sản xuất muốn chia heo con cho các hộ gia đình nên bà Tiết cũng đi chọn.

Lâm Tô Diệp viết thư xong, gấp mấy trang thư của mình lại rồi dán kỹ, không cho Tiểu Lĩnh trộm đọc.

Từ sau sự kiện áo len, tình cảm của hai mẹ con lại “rạn nứt,” viết thư đều là viết riêng.

Cô dẫn Toa Toa đi tới đội sản xuất xem.

Bình Luận (0)
Comment