Chương 528: Mạnh mẽ vang dội 3
Vừa đến đội sản xuất đã nghe thấy có người ở đó gào khóc: “Sao năm nào cũng không cho nhà tôi nuôi heo? Sao không cho nhà tôi nuôi hả? Luân phiên cũng đến phải lượt nhà tôi rồi chứ?”
Toa Toa nghe thấy có người khóc, cái miệng nhỏ lập tức vểnh lên: “Hu…”
Chỉ thấy vợ Lại Tử đang ở đó khóc, cô ta cũng muốn nuôi heo nhưng đội sản xuất không cho cô ta nuôi.
Lại Tử họ Tôn, tên thật là Tôn Lai Tử, nhưng cha mẹ anh ta vẫn luôn gọi anh ta là Lại Tử, mọi người cũng đều gọi anh ta là Lại Tử.
Đội sản xuất Tiết Gia Đồn không tập trung nuôi trang trại heo mà là cho các xã viện đại diện, lại nhận thức ăn gia súc thô từ đội về nhà nuôi, hàng ngày giao phân bón trong chuồng heo cho đội sản xuất, cuối năm thì giao heo lên. Cuối năm khi giao cho nhà nước nếu heo vượt qua trọng lượng quy định có thể nhận thêm phần thưởng phiếu vải và phiếu thịt.
Một con heo giống như sức lao động dồi dào có thể kiếm được mười công điểm, bình thường còn có người tự giễu không kiếm được nhiều bằng một con heo.
Nuôi heo cho đội sản xuất cũng không phải ai cũng có thể làm được, người quá lười thì không cho vì heo ăn không lớn được, người quá nghèo cũng không cho vì sẽ ăn vụng thức ăn cho heo, con heo đó không những không lớn mà còn có khả năng chết đói.
Cuối mỗi năm khi cân và giao nộp heo, nếu heo quá nhỏ không đủ sáu mươi cân sẽ định thành trộm ăn thức ăn cho heo, khắc nghiệt với heo, năm sau không cho nuôi nữa.
Có thể nuôi heo cho đại đội chính là chuyện rất vinh quang.
Nhà Lâm Tô Diệp không thiếu ăn mặc hiển nhiên sẽ không trộm ăn thức ăn gia súc, cho nên mỗi năm đều có thể nhận được heo con.
Năm ngoái Cố Mạnh Chiêu còn giúp đại đội nghiên cứu ra cách nuôi heo khoa học hơn, bà Tiết tin tưởng không nghi ngờ gì, nghiêm khắc chấp hành, còn kêu cháu trai lớn đi giúp cắt cỏ heo, năm ngoái heo bà ta nuôi to nhất, người khác đều hơn năm mươi cân, đa số là sáu mươi lăm cân, to thì khoảng bảy mươi đến bảy mươi lăm cân, chỉ có mình bà ta là con heo nuôi đến chín mươi cân.
Bà ta nhận được phần thưởng phiếu vải mười lăm thước và phiếu thịt một cân rưỡi, một phần duy nhất trong toàn đội sản xuất.
Thế này cũng khiến bà quá vui vẻ rồi, lúc này đang ở đội sản xuất truyền thụ kinh nghiệm nuôi heo cho mọi người.
Vợ Lại Tử là Triệu Căn Anh khóc càng dữ dội hơn, vừa cầu xin vừa uy hiếp: “Sao hả? Tôi không phải người Tiết Gia Đồn sao, mọi người đều có thể nuôi heo lại không cho tôi nuôi?”
Tôn Gia Bảo vừa ở nhà gặm một khúc xương heo, xỉa răng nói mát: “Lại Tử thì sao? Muốn nuôi heo sao anh ta không tới nói mà lại kêu đám phụ nữ các cô nói?”
Triệu Căn Anh chửi: “Liên quan đéo gì đến thằng ăn bám như anh!”
Tôn Gia Bảo lập tức mất mặt: “Đồ đàn bà không biết tốt xấu, có lòng tốt giúp cô mà cô còn chửi tôi. Tôi ăn cơm nhà tôi sao lại gọi là ăn bám? Tôi có ăn bám cỡ nào cũng không đánh bạc nhé!”
Lời này cũng đâm vào cái chân đau của Triệu Căn Anh, cô ta bắt đầu ngồi trên đất khóc: “Sao số tôi lại khổ thế này, vớ phải thằng chồng như thế, ông trời không cho đường sống, năm mới muốn ăn bữa sủi cảo cũng phải mượn bột mì khắp thôn…”
Tết nhất được chia thịt, các hộ gia đình đều gói sủi cảo ăn, nhưng Lại Tử lại trộm bột mì mà Triệu Căn Anh giấu đi… đánh bạc.
Triệu Căn Anh phải mượn bột mì khắp thôn đợt tết.
Thật ra cũng không chỉ riêng cô ta mượn, ngoài ra cũng có vài nhà nghèo, còn có hai hộ mượn của nhà Lâm Tô Diệp.
Trương Mật Mật nhìn thấy Lâm Tô Diệp đi qua lập tức sáp tới lôi kéo làm quen: “Tô Diệp, cô xem con nào tốt, chọn cho nhà tôi một con.”
Lâm Tô Diệp: “Tôi chọn cô dám nuôi?”
Cô biết chọn cái gì? Cô chỉ biết ăn thịt heo thôi!
Trương Mật Mật cũng không phiền, bây giờ thi thoảng Lâm Uyển Lệ sẽ tới lấy lòng Lâm Tô Diệp, cô ta càng không chịu trở mặt hơn, Tô Diệp chính là bạn thân của cô ta.
Bà Tiết đã chọn xong, một con heo con có tinh thần gấp đôi, bà ta kêu người đưa đến chuồng heo hộ.
Thấy Triệu Căn Anh còn ngồi trên đất khóc, bà Tiết trông thấy mà thương.
Bà ta bảo: “Chia con heo này cho cô, trở về Lại Tử nuôi chết hay bán đi rồi, đội sản xuất sẽ xúi quẩy theo.”
Triệu Căn Anh vội vàng nói không: “Nếu như anh ta dám động vào heo, tôi sẽ xén của anh ta!”
Tôn Gia Bảo: “Thôi bỏ đi bà ơi, cô còn nói anh ta dám động vào con gà đẻ trứng của cô thì cô sẽ xén anh ta cơ mà, cô xén anh ta cái gì? Xén tóc à?”
Triệu Căn Anh lại bắt đầu khóc, khóc cầu bà Tiết giúp cô ta lấy một con heo con nuôi.