Chương 530: Sao các anh không đánh tôi
Mấy người đàn ông khác thấy Lại Tử như vậy, có thể chạy thì chạy, chạy không thoát thì cũng ôm đầu ngồi xuống.
Cô út có hơi thất vọng, sao các anh không đánh tôi? Không phải nên hô hào đi lên đánh hội đồng sao?
Người ta không ra tay chính là mất khả năng phản kháng, cô ấy không thể đánh bọn họ.
Đây là quy tắc của công an, tiết huấn luyện đầu tiên đã học cái này.
Cô ấy tìm sợi dây thừng cột ba tên đàn ông còn lại thành dưa trên giàn, ra cửa thấy trước mặt Tiết Minh Lưu còn hai tên đang ngồi xổm nữa.
Tiết Minh Lưu không yên tâm nên theo cô ấy tới, thấy hai người đàn ông chuồn ra trực tiếp chặn lại.
Cô út cột cả năm tên đàn ông lại, cô ấy đạp xe, kêu bọn họ dắt nhau tới văn phòng đội sản xuất.
Đội trưởng Tiết và đám người kế toán trực tiếp ngây người.
Tiết Minh Xuân vẫn thật sự… lợi hại!
Triệu Căn Anh thấy thế lại sốt ruột: “Sao còn đánh Lại Tử nhà chúng tôi, mau thả anh ấy ra, anh ấy không giết người phóng hỏa, chỉ là đánh bạc cũng không phạm pháp.”
Mọi người: “…”
Tôn Gia Bảo lén nói với Trương Mật Mật: “Em nói xem cô ta thích gì chứ?”
Trương Mật Mật nhìn anh ta: “Vậy em thích gì?”
Tôn Gia Bảo cười khà khà: “Thích anh đẹp trai, thích anh ấm áp.”
Kế toán nghe mà buồn nôn: “Tôn Gia Bảo, nói tiếng người đi!”
Tôn Gia Bảo: “… Sao còn không cho phép vợ chồng chúng tôi ân ái.”
Toa Toa ở bên cạnh Lâm Tô Diệp quay đầu cười hì hì, hát: “Thổi kèn nhỏ, toe toe toe toe… chỉ sợ không phản kháng…”
Đây là bài hát [Chỉ sợ không phản kháng] mà cô bé nghe được trong radio, cô bé nghe qua vài lần là biết.
Tôn Gia Bảo: “…” Đứa trẻ này!
Cô út ném dây thừng, kêu năm người đàn ông ngồi ở chân tường, rồi cô nói với Lại Tử: “Cả ngày lén lười chơi xấu…”
“Công an Minh Xuân, tôi… tôi không lén lười, năm ngoái tôi đi làm công với cô mà.”
Lại Tử cũng là một tên lười, bị giáo dục qua nên làm việc có tiến bộ, nhưng cái tính đánh bạc lại không sửa được.
Cô út: “Anh không có được sự đồng ý của nữ chủ nhân trong nhà đã trộm gà mang đi bán, đánh bạc hết tiền không cầm về nhà, đây chính là ăn trộm.”
Tôn Căn Anh sợ cô út phán tội cho anh ta mới vội vàng hô: “Không phải, không phải, của nhà mình không tính là trộm.”
Cô út: “Cô câm miệng!”
Triệu Căn Anh sợ quá lập tức ngậm miệng.
Cô út: “Phạt anh bắt đầu từ hôm nay làm việc thêm cho đội sản xuất để kiếm thêm công điểm, kiếm lại số tiền bán gà đó đền cho Triệu Căn Anh.”
Triệu Căn Anh còn muốn nói không cần.
Cô út lại bảo: “Nhất định phải đền, kế toán làm chứng, công điểm không kiếm đủ không thể dừng.”
Đội sản xuất có không ít việc mệt việc bẩn làm thêm, người bình thường đều không thích làm, đều là người bị phạt và phạm lỗi đi làm, ví dụ như hốt phân, vớt bùn, cọ nhà xí đại đội.
Lại Tử buồn như đưa đám, đại ca không vui, cũng không dám tranh luận.
Cô út lại nói với Triệu Căn Anh: “Còn để tôi nhìn thấy cô bắt nạt chị dâu tôi thì cả cô đi cùng.”
Triệu Căn Anh sợ hãi lập tức cách xa Lâm Tô Diệp ba mét, cũng không dám sáp tới gần nữa.
Bốn người đàn ông khác đó, cô út cũng hỏi tới từ thôn nào, cô ấy nói: “Tôi là công an của công xã chúng ta, các anh cũng thuộc quyền quản lý của tôi, hiểu chưa?”
Bốn người đàn ông liên tục gật đầu: “Hiểu hiểu.”
Cô út nhìn hai tên đã chạy đó: “Chạy ngược lại cũng nhanh, còn dám để tôi bắt được các anh đánh bạc thêm một lần nào nữa vậy mỗi ngày sáng phải chạy bộ với tôi, chạy không đủ mười dặm đường thì không được ngừng. Nếu như anh lén lười không chạy, tôi sẽ dùng dây thừng kéo anh chạy.”
Người đàn ông sợ đến mức mặt mày xanh mét, tỏ vẻ cũng không dám nữa.
Cũng không dám để Tiết Minh Xuân bắt được nữa.
Cô út kêu bọn họ cút: “Dây thừng của Triệu Căn Anh, trả cho cô ta!”
Mấy người đàn ông vội vàng cởi trói cho nhau, trả dây thừng cho Lại Tử rồi chuồn đi sạch.
Lại Tử vừa mất mặt vừa sợ hãi, nhanh chóng kéo Triệu Căn Anh chạy đi.
Kế toán cười đáp: “Minh Xuân thật hăng hái!”
Cô út: “Ai muốn bắt nạt chị dâu em, em sẽ đánh anh ta!”
Đừng cho rằng anh hai tôi không ở nhà thì có người có thể bắt nạt vợ anh ấy, hừ!
Kế toán: … Anh làm chứng, thật sự không có người nào dám bắt nạt cô ấy, em không nhìn thấy cô ấy lúc giả gãy chân đâu, lợi hại lắm.
Cô út lại nói với mọi người: “Sau này nếu như ai ở trong thôn đánh bạc đừng để tôi biết, biết thì xử lý như nhau.”
Đánh bạc cũng được nhưng không cho phép đánh ăn tiền, chỉ cần đánh cô ấy sẽ quản!