Thập Niên 70: Người Mẹ Đanh Đá (Dịch Full)

Chương 531 - Chương 531. Không Ai Đánh Tiền, Không Ai Hết

Chương 531. Không ai đánh tiền, không ai hết Chương 531. Không ai đánh tiền, không ai hết

Chương 531: Không ai đánh tiền, không ai hết

Mấy người đàn ông lập tức tỏ vẻ trong sạch: “Không ai đánh tiền, không ai hết!”

Trong lòng lại lén nghĩ cũng không thể đánh nữa, ít nhất không thể ở Tiết Gia Đồn… không không không, không thể đánh trong phạm vi công xã, tránh cho bị Tiết Minh Xuân thu phục.

Cô út lại nói: “Còn nữa, tôi không quan tâm các anh là đàn ông trộm tiền trong nhà hay là phụ nữ trộm tiền trong nhà, chỉ cần một người khác không biết vậy chính là trộm, cũng đừng để tôi biết!”

Biết thì như Lại Tử!

Trong thôn có vài đôi vợ chồng chung sống, giấu tâm nhãn với nhau, nữ thì chuyển đồ về nhà mẹ đẻ, nam thì chuyển đồ về nhà cha mẹ mình hoặc là nhà anh chị em, dù sao cũng chính là không sống yên ổn.

Mấy người này cứ dăm ba bữa lại đánh nhau, cũng là nguồn gốc trọng yếu khiến Tiểu Lĩnh thích xem trò.

Có hai vợ chồng kia là người như vậy, cũng mau chóng lặng lẽ chuồn mất.

Lâm Tô Diệp nhìn mà vui vẻ, dẫn Toa Toa và cô út về nhà.

Bà Tiết đã sắp xếp cho heo con xong, thấy bọn họ về nhà còn bối rối: “Hôm nay sớm như vậy sao?”

Cô út: “Kiểm tra, kiểm tra xong thì nghỉ ạ.”

Bà Tiết nhìn sắc trời: “Ôi chao, bốn giờ còn sáng như vậy, thật sự là ngày dài mà.”

Một lúc nữa cháu trai lớn về nhà, bà ta phải nhanh chóng nấu cơm, như vậy bọn trẻ vừa về nhà là có thể ăn.

Cháu trai đang lớn, đặc biệt là Tiểu Lĩnh hoạt động nhiều, buổi trưa ăn xong cơm đến bốn giờ chiều đã rất đói rồi.

Toa Toa vừa về nhà đã chạy đi vặn radio, ngoài miệng còn phối âm: “Thổi kèn nhỏ, toe toe toe toe toe, đánh trống đồng nhỏ, thùng thùng thùng thùng…”

Nhìn thấy bà Tiết tiến vào, cô bé lớn tiếng hát: “Chỉ sợ không phản kháng!”

Bà Tiết: “Này, đứa trẻ nhà cháu cố tình khiêu khích bà đúng không? Cháu còn như vậy nữa bà cũng phản kháng lại cháu đấy!”

Toa Toa lập tức dựng ngón trỏ nhỏ nhắn: “Suỵt!”

Trong phát thanh truyền ra tiếng mà cô bé thích nhất: “Kèn nhỏ, bắt đầu phát thanh…”

Toa Toa lập tức mặt mày hớn hở.

Cô bé đang vừa nghe bài hát nhi đồng trong phát thanh vừa lắc lư người theo âm luật, lúc này Đại Quân và Tiểu Lĩnh cũng tan học trở về.

Tiểu Lĩnh kêu ca: “Tình anh em… năm trạng nguyên, sáu sáu sáu…”

Đây là bài học cùng với đám người cậu út khi ở nhà bà ngoại năm ngoái, sau khi học được còn treo ở bên miệng hát to.

Cậu bé kéo Đại Quân múa nhưng Đại Quân không cảm thấy hứng thú, không để ý đến cậu bé, cậu bé dạy bà Tiết nhưng bà ta chỉ biết nói chứ trên tay không biết múa, nên cậu bé lại kéo Toa Toa múa.

Lần nào Toa Toa cũng im lặng, chỉ mỉm cười nhìn cậu bé biểu diễn.

Cậu bé thấy Toa Toa ở đó nghe radio nhảy, lập tức ném cặp sách cũng chạy đến trước mặt cô bé cùng uốn éo, còn dùng mông cụng cô bé khiến cô bé lảo đảo.

Tuy rằng cơ thể của Toa Toa mũm mĩm nhưng lại không phải đối thủ của cậu bé, bị cậu bé huých ba lần đã ngã phịch xuống đất.

Toa Toa ngồi trên mặt đất, ngửa đầu nhìn cậu bé với đôi mắt tròn xoe, trong đôi mắt to tràn đầy vẻ trách cứ, anh quá dùng sức!

Tiểu Lĩnh vừa quay vừa hát: “Năm trạng nguyên, sáu sáu sáu… anh muốn đổi kênh!”

Toa Toa bò dậy dậm một chân, duỗi bàn tay thịt về phái anh trai, quát với giọng trẻ con: “Một lòng kính, tình anh em…”

Cô bé nói một hơi đến cùng.

Tiểu Lĩnh: “…”

Vậy mà con bé lại biết!

Cậu bé rất mừng rỡ, kéo tay nhỏ của Toa Toa: “Tiếp nào!”

Đại Quân nhìn hai người ầm ĩ ồn ào lại lén đổi kênh nghe Nhạc Phi Truyền mà mình thích.

Bà Tiết cũng đi qua góp vui: “Bà cũng biết.”

Bọn họ lại bắt đầu hò hét: “Tình anh em…”

Bà Tiết không biết múa, động tác rất là sai nhưng lại không chịu nhận thua.

Toa Toa nhìn bà ta: “Đại gian gian!”

Bà Tiết: “Cháu là tiểu gian gian!”

Vừa vặn Cố Mạnh Chiêu đi qua, ngày mai anh ta phải tới phường xay sát đẩy cối, nghĩ mỗi ngày Minh Xuân đều đi huấn luyện, trong nhà không có ai đẩy cối nên anh ta giúp Lâm Tô Diệp xay bột mì.

Ai biết vừa đến cổng đã nghe thấy trong nhà người già và trẻ con cãi nhau ỏm tỏi, qua tường chiếu bóng nhìn thấy bọn họ ở trong phòng khách vừa nhảy vừa giậm, vừa vung chân vừa vung quyền.

Cũng… vô cùng chấn động.

Mới đầu Cố Mạnh Chiêu còn cố hết sức nín cười, chỉ sợ bật cười sẽ không lễ mạo, kết quả bà Tiết và Toa Toa vung quyền, vung không lại ở đó giở trò xấu, Toa Toa thì lại dậm chân nói bà ta là đại gian gian.

Cố Mạnh Chiêu cũng không nhịn được nữa mà cười ha ha, sao bọn họ có thể vui như vậy chứ!

Bình Luận (0)
Comment