Chương 532: Nhà chúng tôi ngây ngô như vậy đấy, chê cười chê cười
Lâm Tô Diệp: … Nhà chúng tôi ngây ngô như vậy đấy, chê cười chê cười.
Lâm Tô Diệp giữ Cố Mạnh Chiêu lại ăn cơm, cô phát hiện ra sau khi anh ta thăm cha mẹ trở về cả người đã tinh thần phơi phới hơn, sắc mặt vô cùng tốt.
Cô út cầm văn mà mình mới viết cho Cố Mạnh Chiêu đọc.
Cố Mạnh Chiêu chỉ dạy cô ấy: “Bây giờ có thể thử thêm một vài từ chau chuốt, học một vài thành ngữ và từ chuyên ngành, làm công an viết báo cáo dùng từ nhất định phải chính xác.”
Cô út ghi nhớ lời này của anh ta, cho nên tuy rằng về phương diện văn chương bình thường nhưng tính chính xác lại rất đột phá, khi học văn hóa giáo viên cũng luôn khen cô ấy.
Sau nửa tháng, tại một hải đảo nào đó trên biển.
Tiết Minh Dực nhận được bao hàng mà nhà gửi tới, một bao hàng gói rất chắc chắn, vô cùng kín kẽ, cùng với bao hàng còn có một xếp thư rất dày.
Xem chừng vợ anh vì tiết kiệm tiền mới trực tiếp gửi vài lá thư và bao hàng cùng nhau.
Một lá thư cuối cùng là Tiểu Lĩnh viết, bên trong lại chia thành… năm lá.
Tiết Minh Dực nhếch khóe môi, dựa theo ngày để xét thì một lá là cáo trạng kể khổ, một lá là tin đồn thú vị năm mới, một lá yêu cầu chủ trì công bằng…
Đại Quân có hai lá thư, xếp rất chỉnh tề gọn gàng, chữ cũng viết đẹp đẽ ngay ngắn.
Lâm Tô Diệp có… một lá? Ừm, được rồi, tốt hơn là không có gì.
Vất vả lắm mới có nửa ngày nghỉ ngơi, anh ngồi xuống từ từ đọc cẩn thận.
“Lão Tiết, mau mau, chúng ta đi biển bắt hải sản! Bắt hải sản phơi nắng còn gửi về nhà nữa!” Tần Kiến Dân nhiễm một mùi gió biển tanh nồng xông vào, thổi giấy thư trong tay Tiết Minh Dực bay phần phật.
Tiết Minh Dực vội nắm chặt thư của vợ, ý bảo anh ta: “Em trai cậu viết thư gửi cậu.”
Tần Kiến Dân liếc mắt đã nhìn thấy, bao hàng và thư!
Đôi mắt của anh ta sáng ngời, lập tức cầm xấp thư dày nhất đó trong tay, trước liếc nhanh lá thư đó của Tiểu Lĩnh: “Ha ha, đây là tình cảm mẹ con lại rạn nứt sao?”
Tiết Minh Dực đang đọc đoạn này trong thư của vợ: “Ừm, hơi rạn nứt, vì cái áo len của cậu!”
Tần Kiến Dân vừa đọc thư vừa dỡ bao hàng định lấy áo len, nhìn rồi lại nhìn, anh ta cũng đau lòng: “Ôi chao, em trai của tôi thật sự bị đánh sao?”
Tiểu Lĩnh viết thư xưa nay đều khoa trương.
Trong thư cậu bé cáo trạng: Con có lòng tốt lại bị mẹ coi thành lòng lang dạ thú, con có thể không đau lòng được sao? Con muốn sớm đan xong cái áo cho đại ca một chút, con có gì sai chứ? Con quá vô độ (tội)? Con…
Đương nhiên, cuối cùng cậu bé tỏ ý tha thứ cho mẹ, so với đánh người khác cô chỉ cầm chổi quất vào mông mình, cách lớp quần bông, trông thì rất khí thế nhưng cũng chẳng đau, cũng không đánh được vài cái, cậu bé tổng kết mẹ vẫn thương mình nhưng mẹ thương áo len hơn.
Mấy nghìn chữ phong phú, hành văn lưu loát, không nhìn ra được khó khăn khi viết văn chút nào.
Tần Kiến Dân đọc mà ôm bụng cười to, lại tiếp tục đọc lá thư tiếp theo, đây là thư mời cha và đại ca cân đối chỉnh kênh radio.
Để cân đối nghe radio có tiết mục gì, hai anh em Đại Quân và Tiểu Lĩnh đã đấu trí đấu dũng.
Tiểu Lĩnh bỏ tiền nhưng Đại Quân từ chối, vì tiền mừng tuổi năm mới cũng không trả hết được nợ của năm ngoái, bây giờ Tiểu Lĩnh nghèo rớt mồng tơi, không có nổi một xu tiền.
So quyền, Tiểu Lĩnh cho rằng Đại Quân không biết, kết quả sau khi Đại Quân hiểu rõ đã nhanh chóng thắng cậu bé.
Búa đao kéo luôn là trò mang tính ngẫu nhiên, không dựa vào đầu óc thì sao? Kết quả Đại Quân vẫn mò ra được quy tắc như cũ, mười thì đến tám ván thắng.
Đại Quân thích nghe mấy thứ như Nhạc Binh Truyền, còn Tiểu Lĩnh lại không thích, cảm thấy Nhạc Phi quá ngốc, quá thảm, còn Tần Cối quá chọc tức người, nên không muốn nghe.
Cuối cùng dưới sự điều giải của Lâm Tô Diệp, cố hết sức nghe cũng cảm thấy hứng thú, ví dụ như Tôn Ngộ Không và Tùy Đường Diễn Nghĩa đó, dần dần cậu bé cũng bắt đầu nghe mấy thứ như Nhạc Phi và Dương gia tướng.
Nhưng cho dù bọn họ có lợi hại thế nào cũng đều bại bởi Toa Toa, đến giờ cô bé chiếm lấy cái radio nghe Kèn nhỏ, mẹ nói đây là tiết mục phát thanh nhi đồng duy nhất hiện nay, nhất định phải cho em gái nghe.
Tiểu Lĩnh khóc lóc kể lể với Tần Kiến Dân: Đại ca, con quá thảm, ở nhà không có địa vị nhất.