Chương 533: Khéo tay
Cậu bé còn lên án với Tiết Minh Dực: Cha, tại sao cha lại sinh ra Đại Quân thông minh như vậy, tại sao chơi búa đao kéo con cũng thua anh ấy, đây rõ ràng là trò ngẫu nhiên cơ mà, cũng không cần dùng đầu óc, con không phục!
Thư của Đại Quân trưởng thành và lý trí hơn rất nhiều, cậu bé rất ít viết mấy thứ thường ngày, cũng chưa bao giờ từng oán trách, lại càng không cáo trạng, cậu bé chỉ biết thăm dò thứ ở tầng sâu hơn với Tiết Minh Dực và Tần Kiến Dân. Độ sâu suy nghĩ của cậu bé có đôi khi khiến Tần Kiến Dân ngây người vì mình cũng chưa từng nghĩ đến loại vấn đề đó.
Ví dụ Đại Quân sẽ hỏi:
Mỗi ngày các xã viên đều bắt đầu làm việc nhưng tại sao vẫn có rất nhiều người không thể ăn cơm no?
Các xã viên trồng lúa mạch nhưng tại sao bọn họ lại không ăn được bột mì trắng?
Khi đón tết có vài gia đình không có bột mì gói sủi cảo sẽ gõ cửa nhà bên cầu mượn, nhưng nhà ai cũng không dư dả, cho người ta mượn rồi nhà mình cũng không đủ. Có vài hộ gia đình mượn của nhà mình, mẹ cho hai nhà mượn còn từ chối năm nhà, có hai nhà bị từ chối còn hơi oán trách.
Các thanh niên trí thức rõ ràng có văn hóa, nên làm nhiều chuyện hơn, nhưng tại sao phải ở nhà trồng trọt như các xã viên không có văn hóa?
Cậu bé còn hỏi: Chúng ta đang sống chỉ để lấp đầy cái bụng thôi sao?
Rất nhiều xã viên cả ngày nói sống chính là vì da bụng, lấp đầy da bụng đút mình trưởng thành, lớn lên tìm một người kết hôn sinh vài đứa trẻ, rồi lại lấp đầy bụng bọn họ, đợi bọn họ trưởng thành rồi lại kết hôn…
Đại Quân cảm thấy loại tuần hoàn này quá đáng sợ!
Tần Kiến Dân đọc thư của Tiểu Lĩnh cười ha ha chảy cả nước mắt, còn đọc xong của Đại Quân lại trực tiếp im lặng.
Anh ta đẩy thư cho Tiết Minh Dực: “Lão Tiết, cậu hồi âm đi.”
Mình không có tư tưởng triết học đó.
Tiết Minh Dực tự hỏi cũng không thể trả lời được một cách rất tốt, vốn dĩ Cố Mạnh Chiêu có thể nhưng bây giờ Cố Mạnh Chiêu đang ở đáy vực của đời người, phỏng chừng cũng có rất nhiều nghi ngờ và khảo vấn đối với cuộc đời, cho nên…
Có hơi nhức đầu.
Đứa trẻ này rốt cuộc giống ai vậy?
Xem ra anh vẫn phải mượn ít sách về phương diện triết học, ngoài ra còn phải cẩn thận hướng dẫn con chú ý hoàn cảnh chính trị.
Tần Kiến Dân: “Mặc áo len thôi!”
Anh ta lấy hai cái áo len ra, đều là màu đỏ, một cái trong đó có hoa văn hơi khác thường, lộ rõ tinh thần thanh xuân, cái còn lại là hoa văn ổn trọng khí phách, nhìn cũng biết là… của Tiết Minh Dực.
Tần Kiến Dân mặc áo có hoa văn hơi phức tạp lên người rồi nhìn cửa kính, ngạc nhiên hô: “Oa, lão Tiết, cậu xem tôi có phải rất trẻ trung và đẹp trai không?”
Chân mày của Tiết Minh Dực hơi co giật, cầm cái của mình trong tay.
Áo lông cừu, tuy rằng không mềm mại như vậy nhưng cũng rất giữ ấm, cầm trong tay là ấm.
Anh phát hiện ra cái này của mình không những hoa văn khác với Tần Kiến Dân và kiểu dáng cũng có sự khác biệt.
Cái của Tần Kiến Dân là cổ V, còn cái của anh lại là cổ tròn.
Anh so sánh một chút, cổ áo ở dưới yết hầu một chút sẽ không cản trở đóng cúc quân trang.
Tần Kiến Dân cười khà khà: “Mau, tới nhà ăn gọi cơm đi.”
Anh ta cố tình để áo khoác quân trang ở một bên không mặc, mà trực tiếp mặc áo khoác ngoài bên ngoài áo len, soi cửa kính nhìn trái nhìn phải, đẹp đến cả người nổi nhọt.
“Lão Tiết, cậu nói xem có phải tôi trông đẹp gian không hả?” Gian dùng để nhấn mạnh ngữ điệu, là từ anh ta học được từ một học viên khác.
Lần này có học viên là người đông bắc, anh ta bị kéo theo chút khẩu âm đông bắc.
Tiết Minh Dực lại có hơi không nỡ mặc, sợ ở đây gió biển quá lớn, liệu hàm lượng muối quá nhiều có thổi hỏng áo len hay không?
Tần Kiến Dân thấy anh định viết thư mới chủ động đi lấy cơm, áo khoác để rộng ngực, cố tình lộ ra áo len mới.
Có người đi đối diện nhìn thấy, anh ta còn ưỡn ngực lên.
“Ồ, lão Tần, áo len mới, trong nhà gửi tới hả?”
Tần Kiến Dân vô cùng đắc ý: “Vợ lão Tiết gửi cho đó, đẹp chứ?”
Người đó cũng mặc một cái áo len nhưng mũi đan thường đơn giản, không có hoa văn gì cả, trông thấy cái của Tần Kiến Dân thật sự rất đẹp: “Vợ lão Tiết thật khéo tay.”
Tần Kiến Dân tự hào như đang khen vợ mình: “Đúng, tay khéo lắm, người cũng đẹp, rất đẹp!”