Chương 534: Cuộc họp bí mật
Người đó bật cười: “Lão Tần, cố gắng nhé, tranh thủ cũng tìm một cô vợ đẹp!”
Vẻ mặt của Tần Kiến Dân hơi u ám, sau đó nở nụ cười: “Đi gọi cơm đây.”
Trong ký túc xá, Tiết Minh Dực mặc áo len mà vợ đen lên, ngồi trước cửa sổ bắt đầu hồi âm. Trên bàn đặt ảnh chụp chung của gia đình, còn có một bức hai vợ chồng chụp chung, anh nhìn mặt biển mà nghĩ về người nhà ở phương xa, trong lòng xao động.
Nửa tháng sau.
Tiết Minh Dực, Tần Kiến Dân, Lục Đông Thành và bảy học viên khác tham gia một cuộc họp bí mật tổ chức đặc biệt tại ủy ban trường học.
Cuộc họp có ba vị thủ trưởng quân khu, giao cho ủy ban trường mười nhiệm vụ, mỗi một học viên một nhiệm vụ, giữa các bên không được tiết lộ cho nhau biết, yêu cầu trong thời gian quy định hoàn thành nhiệm vụ của mình rồi trực tiếp giao lại cho thủ trưởng quân khu.
Tiết Minh Dực lặng lẽ nhìn địa điểm nhiệm vụ của mình, lại là… về tỉnh mình!
Vì phải chuyển đổi địa điểm nên sau khi trưng cầu sự đồng ý của thủ trưởng, anh đã gửi một điện báo cho Lâm Tô Diệp, nhiệm vụ cần thay đổi địa điểm sau đó lại liên hệ sau.
Sau khi Lâm Tô Diệp nhận được điện báo của Tiết Minh Dực còn hồi tưởng cẩn thận tình hình trong mơ.
Mới đầu cô xem là phim truyền hình, sau đó mới biến thành người trong suốt đi theo các con, cô cũng không hiểu về hành tung của Tiết Minh Dực trong khoảng thời gian này mà chỉ biết anh rất bận.
Sau này các con lớn hết rồi, Tiết Minh Dực cũng ổn định trở về quân khu làm việc, có vài thông tin bảo mật trước đây cũng thả lỏng, người trong nhà cũng biết hóa ra trong khoảng thời gian bốn, năm năm ngắn ngủi, anh đã qua biên giới Ấn và đảo Trung Bảo, còn từng đóng trên đảo đánh hải tặc.
Bây giờ không phải trong mơ, Lâm Tô Diệp không quan tâm anh đi đâu, chỉ cần anh bình an là được.
Mười lăm tháng tư, cô út và Tiết Minh Lưu tốt nghiệp viên mãn huấn luyện ở cục công an huyện, bọn họ chính thức trở thành đặc phái viên của công an huyện với công xã, có quyền lợi ngang với dân binh công xã.
Lâm Tô Diệp vô cùng vui mừng, xế chiều, cô và bà Tiết làm một bàn đầy món ngon, có rau hẹ xào tôm nõn, cải thảo hầm thịt muối, trứng vịt muối, còn có sủi cảo nhân cá thu, cô kêu Đại Quân và Tiểu Lĩnh mời trí thức Cố và anh cả Tiết, anh ba Tiết còn cả Tiết Minh Lưu tới ăn, cùng nhau chúc mừng.
Lâm Tô Diệp đựng một ít đồ ăn ngon kêu Đại Quân và Tiểu Lĩnh tặng qua cho chị cả Tôn Triển Anh.
Bà Tiết thấy thế mới làu bàu: “Cho nhiều như thế làm gì?”
Lâm Tô Diệp: “Chị dâu sắp sinh rồi, phải bồi bồ nhiều hơn.”
Bà Tiết: “Hơ hơ.”
Toa Toa nghe thấy bà nội hơ hơ là cầm ống tiêm ra tiêm vào đùi bà ta, đôi mắt to còn nhìn bà Tiết chằm chằm: “Đại gian gian!”
Bà Tiết làm mặt quỷ với cô bé: Tiểu gian gian!”
Toa Toa cười hì hì.
Bà Tiết nhìn cô bé mà trực tiếp thở dài: “Người này, đúng là mệnh mà, cũng may cháu đầu thai vào bụng mẹ cháu, chứ cho dù sinh trong bụng Tôn Triển Anh hay là Tống Ái Hoa, cháu cũng đừng hỏng được thoải mái như vậy.”
Một cô bé sống còn thoải mái hơn một bé trai, đừng nói là Tiết Gia Đồn mà khắp công xã cũng chỉ có mỗi một người duy nhất như thế.
Tôn Triển Anh vốn dự tính cuối tháng trước sẽ sinh, kết quả kéo dài đến tận bây giờ vẫn chưa sinh khiến cô ta vừa gấp vừa sợ.
Cô ta cảm thấy lười như vậy kéo dài như vậy nhất định là con gái, mấy đứa con gái của cô ta cũng không sinh đúng kỳ dự sản, con trai nhà người ta phần lớn đều đạp đúng thời gian sinh, trên cơ bản sẽ không kéo dài quá lâu.
Cô ta nghĩ thấy cũng không được, hai tháng này vừa trộm cầu thần bái Phật vừa lấy mấy phương thuốc dân gian kỳ quái hiếm lạ, nghe nói còn làm động tác sản phụ lưu truyền từ cung đình gì đó.
Sau khi bà Tiết biết vô cùng tức giận, chỉ sợ cô ta lại dày vò xảy ra chuyện không hay.
Bà ta vốn đã chán ghét Tôn Triển Anh lúc này lại càng ghét bỏ hơn, còn muốn tặng đồ ăn ngon cho cô ta à, đều là đui mù hết rồi!
Sau khi Đại Quân và Tiểu Lĩnh đi tặng đồ ăn lại vội vàng chạy về, hô: “Bà nội, mẹ, bác cả, bác cả con sắp sinh!”
Hai bé trai chạy vô cùng nhanh, thở hồng hộc.
Tiểu Lĩnh: “Bác cả nói hình như bác ấy có hơi… khó sinh?”
Cậu bé cũng không hiểu cho lắm, dù sao cũng chỉ chạy về báo cáo.