Chương 552: Ngày mai cha sẽ về
Nghe thấy mẹ cười, Toa Toa cũng không ăn cơm nữa mà quay đầu nhìn Lâm Tô Diệp, oa, mẹ thật đẹp.
Đại Quân cũng nhìn Lâm Tô Diệp.
Mẹ xinh đẹp là chuyện rõ như ban ngày rồi, cho dù người nhà mình đã nhìn quen cũng sẽ không cảm thấy “chỉ như vậy, không có gì đặc biệt cả,” mà vẫn mỗi ngày cảm thấy cô thật xinh đẹp như cũ, ngay cả bà nội mỗi tối còn lầm bầm: “Mỗi ngày nhìn thấy bản mặt đó của mẹ cháu là bà có thể sống thêm vài năm.” Mỗi ngày Đại Quân cũng cảm thấy mẹ vô cùng ưa nhìn.
Hôm nay đặc biệt đẹp.
Cô cười vô cùng rạng rỡ, trong mắt dường như chứa cả biển sao sáng.
Nếu như tìm một chuyện để so sánh, vậy ít nhất cũng phải nhặt được ba nghìn đồng tiền.
Nếu kết hôn cậu út xấu xí cùng lắm là ba trăm đồng.
Có chuyện gì có thể sánh ngang với ba nghìn đồng tiền chứ?
Cha trở về.
Trí thức Cố bình an vô sự?
Đại Quân hỏi: “Mẹ, hôm nay mẹ tới huyện gặp được người quen phải không?”
Lâm Tô Diệp nở nụ cười, đứa trẻ này thật nhạy cảm.
Lần này bà Tiết và Tiểu Lĩnh cũng chú ý đến.
Bà Tiết: “Cô nhặt được bao nhiêu tiền rồi?” Không phải lại hại Lâm Uyển Lệ hoặc ai đó đấy chứ?
Tiểu Lĩnh: “Mẹ, mẹ lại quất đế giày vào ai hả?”
Lâm Tô Diệp: “Đi đi đi, ăn cơm của con đi.”
Ăn cơm xong, Lâm Tô Diệp thấy bọn họ đều không nghe radio nên tự mình chỉnh kênh, vừa vặn đang hát nữ phò mã nên nghe một lúc.
Cô nghe radio là để học hành, không câu nệ cái gì mà đều có thể nghe vào tai hết.
Đại Quân: “Mẹ, mẹ có chuyện giấu bọn con.”
Lâm Tô Diệp: “Không có.”
Đại Quân: “Mẹ nói dối, không đúng.”
Nếu Đại Quân đã nói như vậy, bà Tiết và Tiểu Lĩnh cũng phụ họa cậu bé, cùng một chiến tuyến với cậu bé.
Đại Quân lại quay đầu nhìn cô út, cô ấy đang mở rộng bài văn của mình, bắt đầu từ lúc Cố Mạnh Chiêu kêu cô ấy làm, cô ấy cũng không hề dừng lại, cứ rảnh là viết.
Cậu bé hỏi: “Cô út, cô là công an, cô không thể bắt nạt quần chúng nhân dân, cô nói đi, có phải mẹ cháu có chuyện rồi không?”
Cô út cười đáp: “Đúng, chuyện gì thì cô không nói đâu.”
Lần này Tiểu Lĩnh lập tức hồi đầy máu sống lại, nhảy lên nhảy xuống kêu Lâm Tô Diệp nói.
Lâm Tô Diệp cố tình nghiêm mặt: “Mau đi làm bài tập.”
Cô đi vào phòng đông chỉnh lý hình vẽ đan len của mình, sách mà Dương Thúy Hoa giúp mượn được trước đó, cô đã học được vài kiểu, còn đang nghiên cứu ký hiệu cách đan trên sách, chép lại một vài cái hợp dùng, kim lớn và kim móc đều có.
Năm nay rảnh rỗi cô muốn đan áo len cho cô út và Toa Toa, đan cho cô út một cái áo len hở cổ, còn đan cho Toa Toa một cái váy len nhỏ hoa đỏ và trắng, xuân thu mặc đều tiện.
Cô vừa bận rộn là rất chuyên tâm, cô út không cho Đại Quân và Tiểu Lĩnh đi làm phiền mà xách bọn trẻ đi làm bài tập về nhà.
Toa Toa thì lại nhoài người lên bàn bên cạnh Lâm Tô Diệp cầm bút vẽ cha.
Cô bé không vẽ cha dưa lệch được một khoảng thời gian rồi, vì vẽ rất lâu cũng không có tiến bộ, cô bé càng lớn càng có thẩm mỹ tốt hơn, đến bản thân cũng cảm thấy không đẹp.
Lúc này vẽ cha vẫn là cha dưa lệch như cũ, vẫn không có tiến bộ.
Cô bé cầm giấy vẽ lên, soi dưới ánh đèn: “Ôi…”
Lâm Tô Diệp cười hỏi: “Con còn nhỏ thở dài cái gì?”
Người trong nhà đông việc nhiều, trẻ con mưa dầm thấm đất học được nhiều cái, cái xấu cái tốt đều học hết.
Tiếng thở dài này, Tiểu Lĩnh và Toa Toa đều làm giống y như của bà Tiết, vừa nghe đã biết là tổ truyền.
Toa Toa: “Cha.”
Cô bé thơm lên quả dưa lệch mà mình vẽ một cái.
Lâm Tô Diệp: “Bé ngoan ngủ đi, ngày mai cha sẽ về.”
Đôi mắt to của Toa Toa lập tức sáng ngời: “Ngoéo tay?”
Có nghĩa không thể lừa người.
Lâm Tô Diệp ngoắc tay với cô bé.
Toa Toa lập tức hạnh phúc xuống đất xoay vòng tròn, cô bé vừa định chạy đi nói cho anh trai và bà nội nhưng lại bị Lâm Tô Diệp kéo lại.
Toa Toa coi như đây là bí mật với mẹ, cười hì hì.
Lâm Tô Diệp: “Bé ngoan ngủ đi nào.”
Nhưng Toa Toa lại không chịu, cô bé muốn đợi cha, cô bé ngồi trên giường đất đếm ngón chân mình, bàn chân nhỏ trắng như tuyết mềm mại vô cùng đẹp, đến bản thân cô bé cũng thích nhìn.
Kết quả đếm một lúc lại khiến mình buồn ngủ, cô bé ngáp một cái, hàng mi dày thấm nước mắt, cái đầu nhỏ không tự chủ được mà gục xuống ngủ, khi cúi đến ngực lại giật mình tỉnh lại, cố gắng trừng to mắt, sau đó lại không thể khống chế được mà híp lại.
Cứ lặp lại như vậy, cuối cùng cô bé không chống đỡ nổi nữa, cơ thể mũm mĩm nghiêng lên đống chăn ngủ mất.