Chương 551: Đại Quân, anh không buồn sao
Còn cả đứa trẻ có thể náo loạn nhất như Tiểu Lĩnh, bây giờ cũng không náo loạn nữa.
Tan học, Tiểu Lĩnh đi tới điểm thanh niên trí thức đứng một lúc, lúc này mới cùng nhau đi về nhà, cậu bé đeo cặp sách bộ dáng phờ phạc, nhìn đôi vai non trẻ như sắp bị cặp sách đè sụp vậy.
“Ôi…” Cậu bé thở dài một tiếng.
Đại Quân vẫn luôn đi theo cậu bé: “…”
Trên đường, Tiểu Lĩnh rớt lại phía sau, còn Đại Quân đi đằng trước, đây là lần đầu tiên… ngoại trừ lúc phạm lỗi và thi kém không dám về nhà.
Sau khi cậu bé thở dài lần thứ tám mươi, Đại Quân: “Em xong chưa hả?”
Tiểu Lĩnh: “Đại Quân, anh không buồn sao?”
Đại Quân: “Buồn thì phải thở dài từ sáng đến tối sao?”
Tiểu Lĩnh: “Ôi… nhìn anh như vậy cũng thật giống mẹ chúng ta, còn em giống bà nội chúng ta, mẹ chúng ta cứ như người không có việc gì ấy.”
Mỗi ngày Lâm Tô Diệp đều may quần áo, vẽ tranh, nhận chữ, còn mỉm cười, không hề thấy lo lắng chút nào, như thể trí thức Cố không liên quan gì đến cô.
Tiểu Lĩnh có hơi khó chịu.
Cậu bé biết Đại Quân chắc hẳn cũng buồn bã nhưng không nói ra, vì Đại Quân luôn sờ quân cờ đến thất thần.
Đại Quân: “Cái nên nghĩ không nghĩ, không nên nghĩ thì lại nghĩ lung tung.”
Đây là đang tỏ ra em biết quan sát và suy nghĩ sao?
Hai bé trai về đến nhà đã nhìn thấy Lâm Tô Diệp đang ở trong sân phơi quần áo.
Cô giặt quần áo mà mình mặc ra ngoài và quần nhỏ của Toa Toa, vừa phơi trong miệng còn ngâm nga!
Tiểu Lĩnh trừng mắt nhìn Đại Quân, im lặng bảo: Anh nhìn đi!
Đại Quân: “…”
Cậu bé vẫn luôn cảm thấy mẹ kiên cường, có chuyện đè ở trong lòng không nói ra, nhưng cũng không đến mức vui mừng ngâm nga chứ?
Lâm Tô Diệp liếc mắt nhìn bọn trẻ: “Sao muộn như vậy mới về?”
Bốn giờ tan học, giờ đã gần năm giờ rồi, ba dặm đường bọn trẻ đi lâu như vậy sao? Sẽ không phải lại chạy đến đâu ham chơi đấy chứ?
Tiểu Lĩnh cúi đầu: “Ôi…”
Lâm Tô Diệp: “…”
Đại Quân: “Mẹ, con đi làm bài tập.”
Cậu bé cũng vào nhà.
Lâm Tô Diệp: “Ăn cơm trước đã.”
Cô bế Toa Toa lên đặt trên ghế dài, bắt đầu dọn cơm.
Bà Tiết cũng ủ rũ: “Sao tôi không có khẩu vị thế này?”
Cô út giúp Lâm Tô Diệp dọn cơm: “Đây là mùa hè giảm cân sao? Làm ít sơn tra cho mẹ ăn nhé?”
Bà Tiết: “Mẹ thấy con giống miếng sơn tra ấy, ngày nào cũng như sắp biến thành bà điên, sau này càng không tìm được nhà chồng.”
Bây giờ bà Tiết ra ngoài chỉ có hai loại tình huống:
Một là ngưỡng mộ bà ta, khen với bà ta Tiết Minh Dực có năng lực, Tiết Minh Xuân có năng lực.
Hai là cáo trạng, nói Tiết Minh Xuân lợi hại cỡ nào, có thể đánh nhiều đàn ông thế nào, trước đây thì lợi hại, lúc này làm công an càng có thể quang minh chính đại đánh người hơn, người gì giống như đàn ông, sau nay ai còn dám lấy cô ấy nữa?
Đối với hai loại tình huống này, hiển nhiên bà Tiết đều sẽ nói lại, chỉ nói không khiến các người nhọc lòng, giao con gái cho quốc gia, quốc gia phát tiền lương, sau này cũng sẽ phát đối tượng.
Ngoài mặt là như vậy, nhưng về nhà bản thân vẫn sẽ buồn bực, trước là tức với người ngoài, sau lại vừa tức mình không chăm con gái tốt khiến đầu óc cô ấy hồ đồ, vừa tức con gái không dịu dàng, không giống con gái.
Nói đến cùng vẫn là vì Cố Mạnh Chiêu xảy ra chuyện, lòng quan tâm thì loạn, tâm trạng không tốt dễ bị ảnh hưởng.
Cô út cười nói: “Ôi, nhà chồng rất hiếm lạ sao? Nếu như mẹ thích, sau này con tìm bảy, tám nhà cho mẹ, tránh cho mẹ…”
Bà Tiết xù lông nhím, cho rằng con gái chê cười mình chuyện được bí thư Dương cầu thân, mới vơ lấy cái chổi đuổi đánh cô út: “Mẹ cho con nói lung tung.”
Lâm Tô Diệp vội kéo bà ta lại: “Được rồi, mẹ đừng nóng, Minh Xuân nói bản thân con bé mà. Mẹ nói em ấy không tìm được nhà chồng, không gả được đi, em ấy tìm bảy tám nhà chồng cho mẹ, đến khi đó mẹ chọn.”
Bà Tiết: “Ôi giời đất ơi, hai người các cô kẻ xướng người họa là muốn tôi tức chết sao.”
Lâm Tô Diệp bật cười khanh khách: “Mẹ thật sự đừng lo lắng mà, mẹ không biết đâu, bây giờ Minh Xuân đi tới công xã làm có bao nhiêu thanh niên muốn kết đối tượng với em ấy, có người cùng huấn luyện ở trong huyện, còn có dân binh của công xã. Dương Kiến Công đó còn lén hỏi thăm nhưng bị con trực tiếp từ chối.”
Bà Tiết: “Gì cơ, cũng không cho tôi xem đã.”
Đại Quân: “Thể năng không chạy qua cô út cháu, phỏng vấn còn không được tham gia.”
Bà Tiết: “Chậc, vậy bỏ đi.”
Thể lực và đầu óc, không cái nào được, dẹp đi.