Thập Niên 70: Người Mẹ Đanh Đá (Dịch Full)

Chương 550 - Chương 550. Sợ Đến Chết Ngất

Chương 550. Sợ đến chết ngất Chương 550. Sợ đến chết ngất

Chương 550: Sợ đến chết ngất

Hiển nhiên Tiết Minh Dực không kiêng dè gì mà nói thật, nhà mình có qua lại thân thiết với Cố Mạnh Chiêu cũng không phải chuyện bí mật sợ người biết gì cả.

Tống Diên Huy lại có suy nghĩ tuy rằng cục trưởng Triệu nói rất quang minh chính đại, cũng là sự thật, nhưng loại sự việc này vốn nằm ở vấn đề thái độ. Ông không muốn quản vậy Cố Mạnh Chiêu sẽ bị đưa tới thủ đô, ông quản thì chắc chắn có người đi nhờ vả ông.

Anh ta cũng không ngốc, hiển nhiên không chất vấn đội trưởng Vương và Tiết Minh Dực, dù sao chuyện này cũng đã có Tào Chí Đức lấp hố, cũng không tính là làm việc uổng phí, chung quy công lao của mình vẫn không chạy thoát được.

Trên đường, Tống Diên Huy muốn nghĩ cách hỏi dò Tiết Minh Dực, muốn xem anh và đội trưởng Vương có phải có giao tình lớn hay không, đáng tiếc Tiết Minh Dực hoàn toàn không thích nói chuyện.

Chỉ cần là vấn đề mà anh không cảm thấy hứng thú, trên cơ bản đều sẽ là mấy nhãn tự “ồ” “ừm” “không” này, quả thật là một người biết dẫn cuộc trò chuyện vào bế tắc!

Tống Diên Huy cảm thấy miệng của người đàn ông này còn kín hơn cả vỏ trai nghìn năm, đừng hòng có ai cạy ra được, cũng thật sự nghi ngờ anh không có miệng!

Cuối cùng Tống Diên Huy cũng chỉ đành từ bỏ.

Tào Chí Đức mệt cả một ngày, eo đau lưng mỏi, chân cũng sắp gãy.

Ngày nào không phải ủ phân thì chính là gánh phân, anh ta cảm thấy mình sắp bị ướp ra vị luôn rồi.

Vốn anh ta vẫn luôn lén lút theo đuổi một cô gái nông thôn, muốn dựa vào nhà cô ta cầu tình để mình tránh được mấy phiền phức này, kết quả cha mẹ của cô gái này có bệnh thần kinh, biết anh ta tiếp cận con gái mình cứ nhất định đòi ném anh ta vào trong bể ủ phân.

Anh ta thật sự không có cách, quá đủ rồi.

Nhưng về đến điểm thanh niên trí thức, anh ta lại cảm thấy may mắn vì mình vẫn còn đang sống, bây giờ Cố Mạnh Chiêu không ở đây, khẩu phần lương thực của Cố Mạnh Chiêu đều sẽ thuộc hết về mình, mỗi ngày đều có thể ăn hai phần đến no nê.

Mà Cố Mạnh Chiêu ít nhất cũng phải ngồi tù, không phải năm năm thì cũng phải ba năm.

Anh ta lại bình tĩnh trở lại.

Đương nhiên suy cho cùng trong lòng vẫn hơi áy náy, dù sao cũng là hành động vô tâm của mình làm liên lụy đến Cố Mạnh Chiêu, anh ta chỉ cảm thấy thơ viết hay muốn đăng bài kiếm tiền, chứ nào có biết sẽ phạm tội đâu.

Anh ta lại cảm thấy chuyện này đều là tại bản thân Cố Mạnh Chiêu cả.

Cố Mạnh Chiêu có tài hoa, viết ra văn chương hay tuyệt, đáng tiếc vì vấn đề xuất thân mà không thể đăng bài.

Anh ta vẫn luôn ám thị với Cố Mạnh Chiêu đừng lãng phí tài hoa, viết thêm chút văn chương cho anh ta rồi anh ta lấy tên mình đăng bài, kiếm tiền có thể chia đôi.

Nhưng Cố Mạnh Chiêu vẫn luôn giả bộ không hiểu, thật sự khiến người tức giận!

Nếu Cố Mạnh Chiêu phối hợp với mình vậy còn cần phải như vậy nữa sao?

Cũng là do anh ta tự làm tự chịu đấy thôi.

Tào Chí Đức nghĩ như vậy, anh ta nằm trên giường, cơ thể giang thành hình chữ đại, đau xót thoải mái một lời khó nói hết được.

Anh ta đang cảm thụ thì có người vỗ cửa ầm ầm.

Tào Chí Đức sợ hãi ngồi bật dậy, không dám lên tiếng.

Bên ngoài truyền tới giọng nói nghiêm khắc của chủ nhiệm trị an đại đội: “Tào Chí Đức, mở cửa! Công an khu tìm cậu xử án!”

Cái gì? Tới bắt anh ta sao?

Tào Chí Đức sợ như ruồi bọ mất đầu bắt đầu đâm loạn trên giường, ngoài miệng còn lầm bầm: “Tôi không có ở đây, tôi không có ở đây…”

Cửa bị đá mở, mấy người đồng loạt tiến vào kéo Tào Chí Đức xuống.

Tào Chí Đức kêu lên một tiếng yếu ớt, sợ đến chết ngất.

Lại nói buổi chiều Lâm Tô Diệp về nhà, cô không biết tối mấy giờ Tiết Minh Dực mới về nhà nên không kêu người nhà thức đêm đợi, chỉ nghĩ sáng ngày mai tạo cho bọn họ một bất ngờ.

Lâm Tô Diệp còn đặc biệt dặn cô út, kêu cô ấy đừng lỡ miệng nói ra, cô út cười đồng ý, cố tình giấu túi của Tiết Minh Dực đi không để người nhà nhìn thấy.

Bà Tiết đã nấu cơm xong lại ngồi ở nơi đó than ngắn thở dài, radio cũng chẳng buồn nghe: “Ôi, cũng không biết đứa trẻ đáng thương Mạnh Chiêu đó có chịu khổ hay không, chắc chắn là ăn không ngon rồi.”

Toa Toa cầm ống tiêm của cô bé ngồi trên cái ghế nhỏ bên cạnh bà ta, cũng thở dài theo: “Đáng thương.”

Tiếng hát của các bạn nhỏ trong radio không còn ngọt nữa, câu đố cho bạn nhỏ đoán cũng không thu hút người.

Lâm Tô Diệp: “Đã nói không sao rồi mà, mọi người đang làm gì thế này.”

Từ sau khi Cố Mạnh Chiêu bị bắt đi, từ Tiết Minh Lưu đến Toa Toa, người nào cũng mặt ủ mày chau.

Bình Luận (0)
Comment