Thập Niên 70: Người Mẹ Đanh Đá (Dịch Full)

Chương 549 - Chương 549. Văn Là Ai Đăng

Chương 549. Văn là ai đăng Chương 549. Văn là ai đăng

Chương 549: Văn là ai đăng

Tống Diên Huy không chịu buông tha, đỏ mắt tiếp tục giải thích: “Cục trưởng, mùng năm tháng tư năm nay, bọn họ đã gây chuyện ở thủ đô…”

Cục trưởng Triệu bất mãn: “Cố Mạnh Chiêu đi làm loạn sao?”

Tống Diên Huy sững sờ: “Ngược lại không có, anh ta bị giám sát cải tạo ở đại đội mà.”

Cục trưởng Triệu: “Vậy văn là ai đăng?”

Tống Diên Huy: “… Tào… Tào Chí Đức.”

Cục trưởng Triệu nhìn anh ta, nói với vẻ ý vị sâu xa: “Tống Diên Huy, chúng ta làm công an quan trọng nhất là chú trọng vào bằng chứng xác thực và thực tế.”

Đây không phải là đang nhấn mạnh vào Tiết Minh Dực người ta hay sao?

Cố Mạnh Chiêu viết thư có tội sao? Cá nhân viết thư tưởng niệm người kính yêu không hề có ngôn từ phản động, cũng không có một chút lỗi nào hết!

Lỗi là gì? Là đăng bài vi phạm quy tắc.

Vậy anh ta có đăng bài không? Anh ta viết xong chôn trong đống tro rồi mất tăm.

Người đăng bài vi phạm quy tắc là Tào Chí Đức, Tào Chí Đức cũng đã chính miệng thừa nhận là anh ta sao chép lại sau đó gửi lên báo đăng, tòa soạn cũng có ghi chép có thể tra xét.

Cho nên sự việc còn không đơn giản sao?

Ai vi phạm thì người ấy có lỗi, ai sai thì người ấy chịu!

Nếu như tùy tiện đổ oan cho một trí thức, lại còn là một trí thức khá có danh tiếng, vậy chắc chắn sẽ dẫn tới sự bất mãn của những trí thức khác, thậm chí còn gây ra phiền phức từ đây.

Vốn giọng điệu nói chuyện của Tiết Minh Dực khá điềm tĩnh lạnh lùng, cũng không có tính kích động gì cả, nhưng anh đang tiến hành học lớp diễn thuyết ở trường quân sự, bây giờ nghệ thuật nói chuyện đã cải thiện đáng kể rồi.

Khi anh phân tích tình hình cho cục trưởng Triệu còn mang theo khả năng thuyết phục rất lớn, bày rõ sự thật, lại thấu tình đạt lý không có lời nào không khiến người chấn động.

Cục trưởng Triệu lập tức chấp nhận cách nói của anh, cho rằng anh nói đúng, chuyện này liên quan đến danh dự của cục công an khu, không thể đợi cục công an tỉnh vào cuộc truy hỏi, bọn họ chắc hẳn nên chấp pháp công bằng.

Đương nhiên, cũng là do Tiết Minh Dực tìm đúng người, nếu như chỉ là đả động một người ở cấp bậc như đội trưởng Vương cũng vô dụng, vì anh ta không thể chỉ huy được Tống Diên Huy cũng không có quyền thả người.

Nhưng cục trưởng Triệu thì có thể.

Tống Diên Huy cứng họng, có một loại cảm giác mình sắp sôi sùng sục lên lại đột nhiên bị người rút củi dưới đáy nồi.

Cục trưởng Triệu nhìn Tống Diên Huy, nghiêm túc bảo: “Tống Diên Huy, chúng ta không bỏ qua cho một người xấu nào nhưng cũng không hàm oan một người tốt. Cố Mạnh Chiêu không sai, bây giờ cậu dẫn người đưa cậu ta về rồi bắt Tào Chí Đức lại, nên phán thế nào thì phán như thế!”

Tống Diên Huy: “… Rõ!”

Cục trưởng Triệu hoàn toàn xử án theo công bằng, tuy rằng có lợi cho Cố Mạnh Chiêu nhưng cũng không bao che chút nào.

Tống Diên Huy không nói được gì cả.

Cục trưởng Triệu giục anh ta: “Đồng chí Tống Diên Huy, đừng chậm trễ thời gian, tránh để Tào Chí Đức tiêu diêu ngoài vòng pháp luật, mau bắt cậu ta về quy án nhanh nhất có thể.”

Tống Diên Huy rời đi với vẻ không tình nguyện, tuy rằng anh ta có thể không coi đội trưởng Vương ra gì nhưng cục trưởng… chung quy vẫn là cục trưởng.

Tống Diên Huy gọi đồng nghiệp Tiểu Khưu, phải cả đêm đi tới Đại Dương Loan dẫn Tào Chí Đức về định tội.

Lúc này, đội trưởng Vương gọi anh ta: “Tống Diên Huy, vừa vặn giúp tôi đưa một người bạn tới Đại Dương Loan đi.”

Nói rồi anh ta giới thiệu Tiết Minh Dực cho Tống Diên Huy và Tiểu Khưu: “Tiết Minh Dực, quân nhân tại ngũ, đều là người một nhà.”

Tống Diên Huy đối diện với đôi mắt sâu thẳm đen láy đó của Tiết Minh Dực, trong lòng khỏi khỏi rùng mình một cái, người đàn ông này không chi có dáng người ưu tú, mà loại sắc bén thu phát tự do trên người anh lại càng khiến người cảm thấy áp lực hơn.

Anh ta lập tức tươi cười chào hỏi Tiết Minh Dực: “Hân hạnh, hân hạnh.”

Tiết Minh Dực: “Làm phiền rồi.”

Rất nhanh Cố Mạnh Chiêu đã được người dẫn ra ngoài cởi trói, kêu anh ta ngồi lên xe về chung.

Cố Mạnh Chiêu rất ngạc nhiên: “Về?” Sau đó anh ta nhìn thấy Tiết Minh Dực, trong nháy mắt đã hiểu ra là chuyện gì.

Tiết Minh Dực hơi gật đầu với anh ta: “Trí thức Cố.”

Cố Mạnh Chiêu cũng hiểu chừng mực, hiển nhiên sẽ không ôn chuyện ngay tại trận như thế mà chỉ gật đầu lễ phép chào hỏi một tiếng.

Tống Diên Huy không nhịn được mà hỏi: “Đồng chí Tiết và trí thức Cố quen nhau?”

Anh ta lại liếc mắt nhìn đội trưởng Vương, cứ cảm thấy có phải là Tiết Minh Dực đi đường của đội trưởng Vương hay không.

Bình Luận (0)
Comment