Chương 548: Lần này cũng không ngoại lệ.
Tiết Minh Dực ý bảo không cần, anh chỉ cách song sắt liếc mắt nhìn một cái, không chào hỏi Cố Mạnh Chiêu cũng không để Cố Mạnh Chiêu biết anh đã tới.
Cố Mạnh Chiêu thoạt nhìn trông khá thản nhiên, không hề lộ ra vẻ chán chường, giận dữ, ai oán gì cả, ngược lại còn rất bình tĩnh tự nhiên, trong lòng anh đã có tính toán, quay người rời đi cùng đội trưởng Vương.
Đội trưởng Vương khó hiểu: “Đoàn trưởng Tiết?”
Tiết Minh Dực: “Chỉ là liếc mắt nhìn một cái, sẽ không làm khó đội trưởng Vương.”
Anh cũng không tới nhờ vả quan hệ, mà chỉ muốn nói một tiếng kêu người đừng làm khó Cố Mạnh Chiêu, càng đừng đánh anh ta.
Anh tôn trọng người có văn hóa và có bản lĩnh, bản thân những nhà khoa học cấp quốc bảo và người có văn hóa nên để bọn họ tự mình phát huy trên cương vị công tác của mình, chạy về quê trồng trọt cày cấy đúng là không biết trọng dụng nhân tài.
Đương nhiên chính sách là như thế, anh không nói năng lung tung, cũng sẽ không chống lại chính sách, cho dù cứu Cố Mạnh Chiêu cũng là xuất phát từ sự thật này.
Xác nhận Cố Mạnh Chiêu an toàn vô sự xong, Tiết Minh Dực tạm biệt đội trưởng Vương, lại dựa theo kế hoạch đi tới ủy ban cách mạng tìm người quen nói chuyện một chút.
Anh làm lính mười lăm, mười sáu năm, cho dù không giỏi giao tiếp vẫn sẽ có vài chiến hữu và bạn bè có mối quan hệ không tồi, hơn nữa tính cách của anh như vậy, không kết bạn thì thôi chứ đã kết rồi chính là bạn bè có thể thật lòng làm việc.
Sau khi anh gặp người bạn ở viện kiểm sát, lại cùng nhau đi thăm hỏi cục trưởng khu Triệu.
Thật ra anh có thể thông qua đội trưởng Vương tiến cử nhưng anh không muốn khiến đội trưởng Vương khó xử, càng không muốn gây rắc rối cho người ta.
Nếu đội trưởng Vương tiến cử, cho dù có giúp được hay không, sau này người khác vẫn sẽ nói anh đi quan hệ của đội trưởng Vương.
Anh kêu người không liên quan tiến cử đi khuyên cục trưởng Triệu, đó chính là xuất phát từ chính sách bày rõ sự thật, nói đạo lý, không liên quan đến giao tình, cũng không gái bới móc ra được lỗi. Cục trưởng Triệu, đội trưởng Vương và bản thân anh cũng không gặp bất cứ rắc rối gì hết.
Anh vào trường quân sự học bổ túc đã có sự cải thiện vô cùng lớn về phương diện quan hệ giao tiếp.
Trong văn phòng, Tống Diên Huy đã nghiên cứu bài thơ đó cả buổi chiều, anh ta không nhịn được mà than thở với đồng nghiệp: “Đây không phải là tưởng nhớ người bên vịnh đó sao”
Đồng nghiệp bảo: “Năm ngoái vị đó qua đời, không cần đến bây giờ mới tưởng nhớ.”
Đôi mắt của Tống Diên Huy sáng ngời: “Không đúng, vị đó là hôm mùng năm tháng tư năm một chín bảy lăm, năm nay lại có người nhân ngày này náo loạn ở thủ đô, ai biết có phải nhân cơ hội gây sự không?”
Đột nhiên anh ta như phát hiện ra manh mối tuyệt vời, hai mắt sáng ngời: “Chính là như thế, tôi phải đi gặp cục trưởng Triệu!”
Vài năm trước phá bỏ công - kiểm - pháp, cho nên không ít người dựa vào gia đình có thể lăn lộn tiến vào đơn vị cơ quan làm cán bộ, mà Tống Diên Huy đã lên chức như vậy. Anh ta vắt hết óc muốn lập công, mỗi lần có nhiệm vụ gì lại lập tức muốn vượt mức hoàn thành chỉ tiêu, cầm được công trạng có thể thăng chức.
Lần này cũng không ngoại lệ.
Nếu đánh Cố Mạnh Chiêu thành người bên phía vịnh đó vậy anh ta có thể nhân việc này lập công lớn!
Anh ta hào hứng cầm hồ sơ vụ án của Cố Mạnh Chiêu đi tìm cục trưởng Triệu, vốn anh ta nên báo cáo với đội trưởng Vương trước nhưng anh ta không muốn bị đội trưởng Vương giành công, cho nên tự mình vượt cấp báo cáo.
Cục trưởng Triệu vừa vặn tiếp đón xong hai vị khách, đang tiễn người ra cửa, tiễn xong khách, ông ta quay người nhìn thấy Tống Diên Huy đi qua, lập tức nhíu mày hỏi có chuyện gì.
Tống Diên Huy mặt mày hớn hở báo cáo phát hiện mới của mình cho cục trưởng Triệu nghe.
Cục trưởng Triệu nghe được mà nhíu chặt mày, đây rõ ràng là biến hành động tưởng nhớ của Cố Mạnh Chiêu thành tội danh thông đồng với địch phản quốc mà.
Trong lòng ông ta rất bất mãn, vì Tống Diên Huy ỷ vào uy danh của ông già nhà mình, xưa nay không coi đám người đội trưởng Vương ra gì, lúc này lại muốn cưỡi lên đầu một cục trưởng như mình nữa.
Vừa vặn vừa rồi Tiết Minh Dực và bạn qua đây đã nói với ông ta chuyện này.
Cục trưởng Triệu ra hiệu cho Tống Diên Huy lấy hồ sơ ra, ông ta trực tiếp lật xem, chỉ vào ghi chép của Tống Diên Huy và đồng nghiệp thẩm vấn Tào Chí Đức: “Tào Chí Đức chính miệng thừa nhận bốn thanh niên trí thức bọn họ đã tế bái tưởng niệm người kính yêu vào hôm mùng tám tháng một năm nay, sau đó Cố Mạnh Chiêu viết thơ. Cố Mạnh Chiêu này và hai trí thức khác cũng nói rất đồng nhất, bây giờ cậu lại nói là tưởng niệm vị ở bên vịnh đã mất vào hôm mùng năm tháng tư năm ngoái, không thấy gượng ép hay sao?”