Chương 547: Quá tốt rồi
Bây giờ Tiết Minh Dực đã về, trí thức Cố cũng an toàn rồi.
Quá tốt rồi!
Cô út ở bên này không có chuyện gì định đạp xe lai Lâm Tô Diệp về nhà, dù sao bình thường cô ấy cũng đạp xe tuần tra khắp các đại đội, đi đâu cũng như nhau cả.
Lại nói buổi trưa Tiết Minh Dực đưa Lâm Tô Diệp lên xe, sau khi tiễn xe khách rời đi lại quay người ngồi xe lên tỉnh thành, chính phủ khu và cục công an giống đơn vị cấp tỉnh đều ở Dương Thành.
Anh đi hỏi thăm bộ phận cơ quan một chút, mấy người bị bắt gần đây đều đang ở trại tạm giam bên cạnh cục cảnh sát tỉnh, vẫn chưa bị phán tội, cũng không nhốt vào ngục hoặc nông trường cải tạo.
Tiết Minh Dực trực tiếp đi tới cục cảnh sát khu.
Lúc này Cố Mạnh Chiêu đang ở trong trại tạm giam công an khu.
Khi vừa mới vào đây một ngày anh ta bị thẩm vấn vài lần, hỏi tới hỏi lui tại sao anh ta lại viết, còn có đồng bọn gì nữa, có phải đã bị người nào đó sai khiến muốn nhân cơ hội này làm trái lại, phá hỏng vận động không.
Tóm lại chính là nhất định phải gán tội danh phản cách mạng như vậy cho anh ta.
Cố Mạnh Chiêu không hề giấu diếm chuyện mình viết thư nhưng những cái khác đều không thừa nhận.
Tống Diên Huy và một công an khác đang thẩm vấn anh ta, Tống Diên Huy lạnh lùng nhìn Cố Mạnh Chiêu: “Loại phần tử xấu như các cậu tóm lại chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, đừng cho rằng cậu không thừa nhận thì chúng tôi không thể bắt được cậu.”
Cố Mạnh Chiêu ở đây vài ngày này đã vô cùng bình tĩnh, trong nụ cười của anh ta mang theo vẻ mỉa mai: “Anh nói tôi xuất thân có vấn đề vậy tôi không có lời nào để nói, dù sao xuất thân cũng không phải chuyện tôi có thể kiểm soát được. Anh nói tôi viết thư, tôi cũng thừa nhận, nhưng anh nói tôi viết thư có tội? Được, vậy tôi nhận tội.”
Tống Diên Huy vỗ bàn “bốp” một cái: “Cố Mạnh Chiêu, thái độ của cậu như vậy phải phán tội ngồi tù!”
Cố Mạnh Chiêu thản nhiên đáp: “Nếu như tưởng nhớ có tội vậy tôi nhận tội, nếu như tưởng nhớ người mà mình kính trọng phải ngồi tù vậy tôi bằng lòng ngồi tù!”
Nói năng rất có khí phách.
Sắc mặt của Tống Diên Huy đỏ gay: “Phần tử xấu khoa trương, cậu coi thường…”
Cố Mạnh Chiêu: “Không, tôi chưa bao giờ coi thường bất cứ ai hay bất cứ chuyện gì, xưa nay tôi luôn mang lòng kính sợ đối với thế giới này. Tôi thừa nhận tôi viết thơ nhưng những cái khác tôi không nhận, anh không cần phí sức nữa.”
Anh có thể bắn chết tôi nhưng không thể sỉ nhục tôi.
Tống Diên Huy đứng bật dậy, sải bước tới trước mặt Cố Mạnh Chiêu, túm vạt áo của anh ta, giơ bàn tay lên thật cao.
Một công an khác vội vàng ngăn cản Tống Diên Huy: “Tống Diên Huy, đừng đánh!”
Cố Mạnh Chiêu lại không hề sợ hãi, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Tống Diên Huy.
Ngược lại Tống Diên Huy đỏ mặt tía tai, tức thở hổn hển.
Anh ta buông tay, cười lạnh: “Mấy tên xú lão cửu như các cậu đúng là thiếu đòn, không thừa nhận cũng không sao, trực tiếp phán tội cũng có thể đi tù năm năm.”
Cố Mạnh Chiêu: “Anh coi trọng tôi rồi, tôi chỉ là một học sinh.”
Không có bất cứ kết quả nào, bọn họ chỉ có thể giam Cố Mạnh Chiêu lại tiếp.
Tiết Minh Dực đi tới cục cảnh sát khu xuất trình giấy chứng nhận muốn thăm Cố Mạnh Chiêu bị bắt.
Nếu như là xã viên bình thường, cục cảnh sát có thể tùy tiện từ chối viếng thăm, nhưng Tiết Minh Dực có quân chức trên người, mọi người không có thù oán gì với nhau nên trên cơ bản vẫn sẽ nể mặt nhau.
Đội trưởng Vương của đội công an đích thân tiếp đón.
Đội trưởng Vương cũng là sĩ quan chuyển ngành từ quân khu, tuy rằng không cùng một sư đoàn với Tiết Minh Dực nhưng vẫn rất thân thiết.
Anh ta nhìn khí chất sắc bén, ánh mắt sâu thẳm của Tiết Minh Dực, cơ thể thon dài chắc chắn hành động vô cùng mạnh mẽ nhanh nhẹn, khiến cả người anh đều có một loại khí thế vô cùng bén nhọn.
Anh ta không khỏi thầm ngưỡng mộ, từ sau khi mình chuyển ngành thật sự không thể so được với khí thế của quân nhân đang ở bộ đội.
Anh ta nhiệt tình tiếp đón Tiết Minh Dực nhưng trong lòng lại nghĩ làm thế nào để từ chối khéo lời thỉnh cầu đòi thả người của Tiết Minh Dực, anh ta có thể sắp xếp thăm hỏi, tặng đồ nhưng lại không có quyền lực thả người.
Tiết Minh Dực hoàn toàn không nói lời cầu tình, anh chủ yếu là tới xem tình hình của Cố Mạnh Chiêu.
Đội trưởng Vương đích thân dẫn anh đi thăm: “Đoàn trưởng Tiết, tôi chuẩn bị phòng đơn cho cậu, nói chuyện một lúc không thành vấn đề.”