Thập Niên 70: Người Mẹ Đanh Đá (Dịch Full)

Chương 546 - Chương 546. Bây Giờ Em Biết Không Ít Thành Ngữ Rồi

Chương 546. Bây giờ em biết không ít thành ngữ rồi Chương 546. Bây giờ em biết không ít thành ngữ rồi

Chương 546: Bây giờ em biết không ít thành ngữ rồi

Thật ra tình hình tháng chạp năm ngoái cũng không nhạy cảm, mọi người cũng không để ý đến vậy, trên báo và tạp chí cũng đăng không ít văn chương tưởng nhớ, là sau giữa tháng ba năm nay đột nhiên căng thẳng hẳn lên, đến tháng tư tình hình lại rất nghiêm trọng.

Lâm Tô Diệp kể chi tiết tình hình của Cố Mạnh Chiêu: “Tuy rằng là cậu ấy viết nhưng… không phải cậu ấy đăng bài, cũng thật sự là tai bay vạ gió mà.”

Tiết Minh Dực nhếch khóe môi, cơ thể hơi nghiêng tới trước sáp lại gần cô một chút, thấp giọng bảo: “Bây giờ em biết không ít thành ngữ rồi.”

Lâm Tô Diệp có hơi ngại ngùng: “Không được chê cười em.”

Cô cũng không phải vì khoe khoang, chỉ là học nhiều rồi không cẩn thận dùng tới.

Tiết Minh Dực nắn đầu ngón tay của cô: “Không sao, anh sẽ tìm người nghe ngóng một chút, xem chuyện của Cố Mạnh Chiêu phải làm thế nào.”

Lâm Tô Diệp lại lo lắng cho anh: “Có ảnh hưởng đến anh không?”

Tiết Minh Dực: “Không đâu.”

Lâm Tô Diệp lại lo lắng liệu Cố Mạnh Chiêu có chịu thiệt thòi, có bị người ta đánh hay không, dù sao một thư sinh nhã nhặn lịch sự, tinh thần bị sỉ nhục đã đủ nghiêm trọng rồi, giờ đến cơ thể cũng bị hủy hoại sẽ thật khiến người lo lắng.

Tiết Minh Dực: “Ăn cơm xong em về nhà trước, anh đi tới khu một chuyến thuận tiện thăm trí thức.”

Nghe xong lời của cô, anh đã có tính toán trong lòng, biết phải giải quyết thế nào.

Tuy rằng Cố Mạnh Chiêu không sai nhưng nếu đang thực hiện chính sách như vậy, vậy Tiết Minh Dực cũng không muốn chống lại chính sách, mà phải thuận theo chính sách tìm được điểm mấu chốt của vấn đề.

Điểm mấu chốt cũng không khó tìm, vẫn phải có người có thể nói chuyện, bằng không cho dù có nói rõ ràng thì mấy người Tống Diên Huy cũng sẽ không coi đó là chuyện to tát gì, càng không vì Cố Mạnh Chiêu không sai mà thả anh ta ra.

Có anh ra mặt, Lâm Tô Diệp đã hoàn toàn yên tâm: “Vậy tối… anh có về nhà không?

Hỏi xong cô lập tức nghĩ đến giấc mơ đó của mình, gương mặt đỏ bừng cả lên.

Tiết Minh Dực vừa định nói chuyện lại nhìn thấy gò má của cô chợt ửng hồng, đôi mắt cũng không khỏi tối đi rất nhiều: “Ừm, về, chỉ là không biết mấy giờ, không cần đợi anh.”

Ăn cơm xong Tiết Minh Dực tiễn Lâm Tô Diệp lên xe khách.

Lâm Tô Diệp kêu anh đưa túi cho mình: “Minh Xuân đang ở công xã, em đi tìm con bé.”

Bây giờ mùa gặt đã kết thúc, mỗi ngày cô út đều đi làm ở công xã.

Tiết Minh Dực xách túi đặt bên chân cô: “Không cần lo lắng.”

Lâm Tô Diệp ngồi xe đến công xã rồi trực tiếp xuống xe ở cổng ủy ban cách mạng công xã.

Cô vừa xuống xe đã nhìn thấy cô út đang dạy bảo hai người đàn ông trong sân công xã, Tiết Minh Lưu đứng ở một bên ghi chép.

Cô út: “Tại sao hai người các anh đánh nhau?”

Người đàn ông A: “Nó trộm rau của tôi!”

Người đàn ông B: “Đó là đất tập thể nhé, dựa vào cái gì anh được trồng?”

Hai người lại bắt đầu cãi nhau chí chóe.

Cô út: “Phiền chết đi được!”

Cô ấy chỉ tay vào người đàn ông A: “Anh trồng trên đất tập thể thì trực tiếp giao tặng vườn rau, anh phụ trách quản lý, đại đội sẽ cho anh một phần rau coi như phần thưởng báo đáp.”

Người đàn ông B vui sướng khi thấy người gặp họa, hừ, không cho tôi hái rau, bây giờ cho anh sung công luôn!

Cô út chỉ vào người đàn ông B, lạnh lùng bảo: “Vậy mà anh lại dám trộm tài sản của nhà nước, đào góc tường chủ nghĩa xã hội, phạt anh tưới vườn rau năm ngày cho khu tập thể công xã, dám thiếu một ngày sẽ tăng thêm năm ngày!”

Người đàn ông A vỗ tay khen hay, khà khà, cho cái tay của anh hèn hạ này!

Lâm Tô Diệp cũng vỗ tay: “Công an Tiết bảo vệ công bằng, phải xử phạt nghiêm minh mấy tên trộm cắp!”

Cô út nhìn thấy Lâm Tô Diệp cũng vội vàng chạy qua: “Sao chị dâu lại tới đây… cái túi to này có hơi quen mắt nha?”

Lâm Tô Diệp cười bảo: “Anh hai em về rồi!”

Cô út lập tức mừng rỡ hẳn lên: “Quá tốt rồi, chị dâu khỏi cần dựa vào nằm mơ mới được gặp anh hai.”

Lâm Tô Diệp: “!” Sao em lại biết! Lẽ nào mình nói mớ sao? Không thể nào! Mình chưa bao giờ nói mớ!

Cô vội vàng chuyển đề tài: “Anh hai em đi thăm trí thức Cố rồi, trí thức Cố chắc hẳn sẽ không sao đâu.”

Tiết Minh Lưu vừa nghe đã rất vui mừng: “Thật sao? Chị dâu, buổi tối em trực ca, chị giúp em nói với cha mẹ một tiếng, bọn họ vẫn luôn nhớ chuyện này.”

Tuy rằng trước đó Lâm Tô Diệp đã nói không sao nhưng mọi người vẫn lo lắng Cố Mạnh Chiêu chịu thiệt thòi.

Bình Luận (0)
Comment