Chương 545: Là bộ dáng cô nằm mơ cũng nhìn thấy
Lâm Tô Diệp: “Cậu còn như vậy là tôi hô lưu manh đó!”
Trị tội tên lưu manh nhà cậu, cậu không sợ?
Giọng nói của cô mềm mại, không hề có lực uy hiếp gì cả, một đôi mắt to cũng long lanh, cho dù cố tình lạnh mặt vẫn khiến người cảm thấy mang theo tình ý.
Thanh niên thấy bộ dáng này của cô lại không khỏi hơi sững sờ.
Lâm Tô Diệp vung chân bỏ chạy, cô muốn một hơi chạy đến bến xe.
Đang chạy đột nhiên bên đường có một bàn tay túm lấy cánh tay cô.
Lâm Tô Diệp hô lên một tiếng kinh hãi, vừa định la “đánh lưu manh,” thì bên tai đã truyền tới giọng nói trầm thấp và êm tai của Tiết Minh Dực: “Là anh.”
Lâm Tô Diệp phanh gấp, thở hổn hển vài hơi rồi quay đầu nhìn qua, lập tức mừng vui kinh ngạc lẫn lộn.
Người đàn ông với dáng người cao lớn thẳng tắp, cho dù trời nắng gay gắt vẫn không qua loa mà đóng cúc quân trang đến tận yết hầu, anh phơi nắng khiến làn da có hơi sạm đi một chút, khí chất cũng càng ngày càng lạnh lùng nghiêm khắc, giống như danh kiếm giấu trong vỏ, sắc bén kín đáo.
Là bộ dáng cô nằm mơ cũng nhìn thấy!
Lâm Tô Diệp lập tức cười tươi như hoa, vui mừng khó nhịn được: “Sao anh lại ở đây?”
Cô chỉ hận không thể nhào vào trong lòng anh nhưng lại ngại đang ở đường lớn, chỉ có thể nhìn anh mà cười.
Cô chạy khiến gương mặt hơi ửng hồng, hơi thở gấp gáp, đôi mắt ướt sáng lấp lánh.
Tiết Minh Dực nhìn cô chằm chằm với ánh mắt sâu thẳm.
Anh cũng kiêng dè ánh mắt người khác nên không tiện ôm cô vào lòng, trước chốn đông người nắm tay cô cũng không hợp, sẽ bị người đeo băng tay đỏ nói giở trò lưu manh, nhưng lại không nỡ buông tay mà vẫn luôn giữ cánh tay cô.
Tư thế như vậy là bảo vệ chứ không phải mập mờ, nhưng ngón cái của anh lại không ngừng vuốt ve cánh tay cô, cách lớp vải mỏng màu hè cảm giác cẩn thận đường vân và xúc cảm trên làn da láng mịn của cô.
Lâm Tô Diệp bị anh vuốt ve mà gò má đỏ lên, đôi mắt long lanh nheo mắt kín đáo mang theo ý quở trách nhìn anh, sau đó lại không nhịn được mà cúi đầu lén cười.
Cô thật sự quá vui vẻ rồi.
Lo lắng mấy ngày này lập tức bị sự xuất hiện của anh xua tan!
Tiết Minh Dực nhìn trên trán cô chảy ra mồ hôi tinh mịn phỏng chừng là do vừa rồi chạy, mới dùng ngón tay giúp cô lau nhẹ: “Đã ăn cơm chưa?”
Lâm Tô Diệp lắc đầu, cô giao tranh còn muốn đi tới hợp tác xã tiêu thụ tìm Dương Thúy Hoa, pin trong nhà đã bị đám trẻ dùng hết sạch phải mua thêm một ít.
Radio này không nhỏ, mỗi lần phải lắp hai cục pin, ban ngày mẹ chồng và Toa Toa nghe, buổi tối Đại Quân và Tiểu Lĩnh nghe, từ sáng đến tối thật sự rất tốn pin.
Tiết Minh Dực: “Anh cũng chưa ăn, đi tới tiệm cơm ăn mì đi.”
Nếu một mình anh thế nào cũng dễ đối phó thôi, nhưng cùng cô đi vào tiệm cơm thì phải ăn một bữa tử tế.
Anh xách túi hành lý bên chân dẫn Lâm Tô Diệp đi tới tiệm cơm.
Lâm Tô Diệp cũng không từ chối, mặc cho anh cầm cánh tay dẫn đi: “Kiến Dân đâu? Không đi chung với anh sao?”
Khi nằm mơ hình như anh cũng không về nhà, thoạt nhìn có vài chuyện khác với trong mơ.
Tiết Minh Dực: “Không, cậu ta có nhiệm vụ của mình.”
Lâm Tô Diệp cũng không hỏi nhiều hơn, anh từ đâu tới, về khi nào, anh không nói thì cô cũng không hỏi, cô chỉ hỏi: “Vậy bây giờ anh có thể về nhà được không?”
Tiết Minh Dực gật đầu: “Có thể.”
Anh từ huyện thành qua đây còn thuận đường đi tìm chủ nhiệm Hoắc, biết chuyện cô từng cầu ông ta giúp chị cả, nghĩ cô chắc chắn đã sợ sắp chết rồi.
Vào tiệm cơm, Tiết Minh Dực gọi một bát mì chay cho mình và một bát mì trứng gà cho Lâm Tô Diệp.
Hai người tìm một vị trí trong góc ngồi xuống nói chuyện, chỉ nói vài câu về tình hình gần đây, chuyện của Tiết Minh Dực không thể nói, đều là Lâm Tô Diệp kể cho anh nghe chuyện của người trong nhà.
Tuy rằng Tiết Minh Dực không nói chuyện nhưng lại nghe rất nghiêm túc, tay đặt trên bàn đụng vào tay cô nhẹ nhàng nắm ngón tay cô.
Lâm Tô Diệp quay mặt về phía nhân viên phục vụ phát hiện ra cô ta vẫn luôn nhìn về bên này mới rụt tay về.
Lúc này nam nữ vẫn phải duy trì khoảng cách, cho dù vợ chồng ở bên ngoài cũng không thể quá thân thiết, bằng không sẽ bị chỉ trích là giở trò lưu manh.
Nói đơn giản chuyện của người trong nhà xong, lúc này Lâm Tô Diệp mới nhỏ giọng kể cho anh chuyện Cố Mạnh Chiêu bị bắt, cô thì thầm bảo: “Trong huyện cũng không có cách.”
Tiết Minh Dực nhìn cô: “Nếu là vấn đề này sẽ hơi nghiêm trọng.”