Chương 544: Kinh ngạc, vui mừng đan xen 3
Hỏi han được vài câu, Lâm Tô Diệp nói rõ ý tới, muốn mời cục trưởng Lưu giúp nghe ngóng tội danh của Cố Mạnh Chiêu một chút xem có nghiêm trọng hay không, làm thế nào mới có thể thả ra, còn có tìm đơn vị gì mới có thể giải thích được.
Sau khi cục trưởng Lưu nghe xong, sắc mặt lập tức nghiêm túc hẳn lên, ông ta nói với vẻ khó xử: “Vấn đề này… có hơi khó giải quyết đây.”
Ông ta là một cục trưởng, ở trong mắt các xã viên trông thì rất oai nhưng… ở trong mắt những người đó, mình còn chẳng bằng hạt mè hạt đậu.
Trong thời điểm phá bỏ công an - kiểm sát – tư pháp, mình cũng bị đánh ngoái, năm ngoái được trở về cương vị.
Tuy rằng ông ta là một cục trưởng nhưng nói thật, vẫn phải thận trọng như đi trên băng mỏng, nhưng ông ta bằng lòng giúp cô út nghe ngóng người quen ở khu một chút.
Cô út cúi chào ông ta: “Cảm ơn cục trưởng!”
Cục trưởng Lưu nở nụ cười: “Không cần đa lễ.”
Ông ta gọi điện cho khu hỏi, sự việc thật sự có hơi nghiêm trọng.
Không phải nhắm vào Cố Mạnh Chiêu mà là đối với loại người này và loại chuyện này đều sẽ kiểm tra rất nghiêm khắc: “Bắt không ít người, rất nhiều người đều bị kéo tới thủ đô nhốt vào tù.”
Cục trưởng Lưu ở đây cũng đành bó tay, bọn họ chỉ đành tạm biệt trước.
Kinh Ngọc Lan lại đi hỏi thăm người ở cơ quan huyện, lý do có được cũng tương tự với cục trưởng Lưu.
Nhân viên cơ quan nhạy cảm đối với mấy loại chuyện này hơn so với công an và thành viên bộ đội, nói cũng càng nghiêm trọng hơn, một khi dính vào thì không vẩy ra được, chắc tám phần phán tội ngồi tù rồi.
Ngược lại cũng sẽ không bắn chết, dù sao Cố Mạnh Chiêu cũng không chạy tới thủ đô gây chuyện mà chỉ là vì văn chương viết ra dễ dẫn tới cơn chấn động rất lớn, khiến cho có người coi đây là tín hiệu làm việc.
Những chuyện này có khả năng sẽ tính lên đầu Cố Mạnh Chiêu.
Tuy rằng bọn họ không thể giúp vớt Cố Mạnh Chiêu ra ngoài, nhưng ngược lại hỏi thăm được tin tức nói anh ta vẫn ổn, cũng không bị đánh.
Nhưng cũng không cho gặp.
Mấy người Lâm Tô Diệp về đến nhà, tuy rằng không thể cứu được trí thức Cố ra nhưng biết anh ta vẫn an toàn, ít nhất người trong nhà cũng có thể yên tâm, sẽ không luôn treo trái tim lên lo lắng nữa.
Khoảng thời gian này Cố Mạnh Chiêu ở chung với bọn họ, không nói gia đình Lâm Tô Diệp đã coi anh ta thành người thân, mà đội trưởng Tiết và vợ cũng cảm thấy anh ta thân thiết giống như người nhà, thật lòng lo lắng cho anh ta, mong anh ta ổn.
Lâm Tô Diệp cẩn thận nhớ lại trong mơ một chút, cô cũng không có ấn tượng gì với Cố Mạnh Chiêu, dù sao trong mơ cô cũng không mời anh ta dạy con, hai gia đình cũng không có qua lại gì. Nhưng khoảng thời gian này ở trong mơ trôi qua rất nhanh, dù sao cuối năm cuộc vận động cũng kết thúc, năm sau sẽ khôi phục lại kỳ thi đại học, các thanh niên trí thức cũng bắt đầu về lại thành phố.
Trí thức Cố chắc chắn sẽ không gặp nguy hiểm lớn.
Có sự tự tin này ở đây, Lâm Tô Diệp an ủi người nhà nói ở tỉnh thành có người có thể giúp nghe ngóng tin tức, còn có thể thăm hỏi một chút, trí thức Cố không có vấn đề gì.
Người trong nhà cũng thở phào nhẹ nhõm.
Chớp mắt đã kết thúc mùa gặt, Lâm Tô Diệp giao hai bức tranh lên.
Bây giờ khả năng vẽ tranh của cô đã thành thạo hơn, chủ đề có thể biểu hiện cũng càng phong phú hơn, năm ngoái là hy vọng mà năm nay vẫn là hy vọng như cũ.
Cô vẽ một bức tranh gặt lúa mì nghìn dặm, núi lúa vàng ươm trải dài đến thủ đô, dọc ven đường đều là sự hy vọng của mọi người, cờ ngôi sao năm cánh phía xa chính là đại dương của hy vọng.
Núi lúa vàng óng và lá cờ đỏ tươi đẹp, bầu trời trong xanh và mặt đất nâu đen, tiếng cười của các xã viên giống như chảy trong bức tranh, mang theo hy vọng của mọi người.
Lần này bản thân Lâm Tô Diệp tự đi giao bức tranh tới ủy ban cách mạng huyện, thuận tiện cảm ơn người đã hỏi thăm tin tức lần trước, chỉ cần người ta đã từng giúp, cô đều kịp thời bày tỏ sự biết ơn để người ta không giúp đỡ miễn phí.
Cô đeo cặp sách đi tới bến xe bắt xe, kết quả lại nhìn thấy hai tên du côn gặp được lần đó, bọn họ lại theo cô.
Tuy rằng thanh niên kia đã nghe Dương Thúy Hoa nói qua nhưng vẫn không nhịn được mà chào hỏi Lâm Tô Diệp: “Chị, tôi thật sự không có ý xấu, chỉ muốn kết bạn với chị thôi.”
Lâm Tô Diệp lạnh lùng đáp: “Thật ngại quá, con tôi đều đã rất lớn rồi, không muốn kết bạn với người ngoài.”
Thanh niên đó vẫn không chịu từ bỏ, tuy rằng không động tay động chân nhưng cũng muốn cản cô lại nói thêm vài câu nữa.