Chương 543: Kinh ngạc, vui mừng đan xen 2
Nếu như là công an huyện ngược lại còn dễ nói, cán bộ công xã cũng có thể cầu tình, đám người Minh Xuân và Minh Lưu cũng có thể đi hỏi thăm.
Tiểu Lĩnh: “Mẹ, mẹ biết cha con và đại ca ở đâu không?”
Từ lần trước gửi điện báo nói chuyển địa điểm cũng không còn viết thư cho người nhà nữa, người trong nhà cũng không biết bọn họ đi đâu.
Đại Quân thăm dò: “Chúng ta có nên gọi điện cho đám người bác Phùng không ạ?”
Lâm Tô Diệp lắc đầu: “Không cần!”
Nếu là chuyện của Tiết Minh Dực bọn họ còn có thể quản, nhưng Cố Mạnh Chiêu không có bất cứ quan hệ gì với bọn họ cả, hơn nữa quân sự và chính trị tách biệt, quân khu không quản được chuyện của cơ quan.
Nhưng một gia đình cũng phải có một người đáng tin cậy, hiển nhiên mọi người đều nhìn hết về phía Lâm Tô Diệp.
Lâm Tô Diệp: “Đều bình tĩnh cho con, đừng hoảng, con và Minh Xuân đi tới cục công an huyện hỏi thăm xem sao.”
Cô ấy kêu anh cả Tiết và anh ba Tiết về nhà, bọn họ cũng không thể giúp được gì, hơn nữa Tôn Triển Anh còn đang nghỉ ngơi ở cữ.
Anh cả Tiết: “Em dâu, có chuyện gì cần bọn anh làm thì em cứ nói một tiếng nhé.”
Lâm Tô Diệp cười đáp: “Anh cả, anh dẫn chú ba đi gặt lúa mì, kiếm thêm công điểm đi.”
Năm nay anh ba Tiết rất siêng làm, đội trưởng Tiết cũng biểu dương anh ta.
Buổi tối Lâm Tô Diệp lại từ từ an ủi Đại Quân và Tiểu Lĩnh một phen, kêu hai đứa trẻ đừng lo lắng: “Có mẹ ở đây, sẽ không có chuyện gì đâu.”
Từ chuyện bắt cóc con ở nhà ga lần trước, Đại Quân đã ý thức được người mẹ yếu đuối thật sự rất mạnh mẽ, tuy cô gặp chuyện sẽ khóc nhưng cũng sẽ không mất bình tĩnh.
Cậu bé gật đầu: “Mẹ, con tin mẹ.”
Tiểu Lĩnh ôm Lâm Tô Diệp: “Mẹ ơi, con xin lỗi, con sẽ không làm hỏng áo len của mẹ nữa đâu, con sai rồi.”
Lâm Tô Diệp: “…”
Tiểu Lĩnh giải phóng tình cảm ra ngoài, muốn khóc thì khóc muốn cười thì cười, không nhịn trong lòng chút nào.
Sáng sớm ngày hôm sau Lâm Tô Diệp thức dậy, cô muốn cùng cô út đi vào huyện một chuyến, hai người mang vài cái bánh bao và trứng vịt muối đi ăn dọc đường.
Toa Toa bò dậy nhìn, cũng không lên tiếng mà chỉ nhìn mẹ và cô út ra ngoài, cô bé nhoài người lên bệ cửa sổ trông theo, lặng lẽ vẫy bàn tay nhỏ.
Cô út dẫn theo Lâm Tô Diệp, hai người vừa đi đến cổng thôn đã thấy Tiết Minh Lưu và Kinh Ngọc Lan cũng đạp xe qua.
Kinh Ngọc Lan nói: “Tôi quen người của ủy ban cách mạng huyện, cùng đi hỏi thăm một chút.”
Cô út vì thành tích đào tạo ưu tú, lần nào cũng đứng hạng nhất cho nên cục trưởng Lưu của cục công an, đại đội trưởng công an Trần Quang Vinh kiêm phó cục trưởng đều có ấn tượng sâu sắc về cô ấy, cũng rất quý mến cô ấy.
Nhưng lúc này cục công an huyện cũng không lớn, công an hộ tịch cộng thêm công an xử án trong cục cộng vào cũng không đến bao nhiêu người, quyền lực của cục trưởng hiển nhiên cũng có hạn.
Lâm Tô Diệp nghĩ ngợi tìm một lãnh đạo quản lý trực tiếp của cô ấy là đại đội trưởng Trần Quang Vinh trước, nhờ anh ta giúp hỏi thăm người trong khu.
Nhưng cô út lại nôn nóng, hoàn toàn không kịp đợi hỏi từng người một, cô ấy trực tiếp dẫn Lâm Tô Diệp đi tìm cục trưởng Lưu.
Cục trưởng Lưu vừa mới họp xong, mấy vấn đề như trộm cắp lương thực, gia súc, ẩu đả rất nghiêm trọng vào thời điểm gặt lúa, nhất định phải đề phòng nghiêm ngặt hơn.
Năm nay các công xã có công an đặc phái viên, giúp áp lực của công an huyện giảm nhẹ đi rất nhiều.
Nghe thấy cô út gõ cửa hô báo cáo, ông ta nhìn mà mừng rỡ bảo: “Tiết Minh Xuân? Sao cô lại tới đây, báo cáo công việc sao?”
Cô út tránh qua, để cục trưởng Lưu nhìn thấy ba người Lâm Tô Diệp ở phía sau mình.
Cục trưởng Lưu nhìn thấy Lâm Tô Diệp mà trước mắt chợt sáng ngời, sống mấy chục tuổi rồi lần đầu tiên nhìn thấy một đồng chí nữ xinh đẹp như thế, ông ta cười hỏi: “Đây là?”
Cô út: “Chị dâu tôi!”
Ánh mắt của cục trưởng Lưu lập tức khiêm tốn hơn rất nhiều, ông ta chào hỏi Lâm Tô Diệp, lại ra hiệu cho bọn họ vào trong, cũng có ấn tượng về Tiết Minh Lưu và Kinh Ngọc Lan.
Tiết Minh Xuân là người có ấn tượng sâu sắc nhất vì cô ấy còn lợi hại hơn cả cảnh sát nam.
Tiết Minh Lưu và Kinh Ngọc Lan thì lại vì theo Tiết Minh Xuân, cả ngày Tiết Minh Lưu bị đánh đến mặt mũi bầm dập, cà nhắc khập khiễng nhưng vẫn luôn cắn răng kiên trì.
Ngược lại Kinh Ngọc Lan không bị đánh nhưng cô ra rất dẻo dai, không chịu thua, trong các công an nữ đào tạo, ngoại trừ Tiết Minh Xuân ra cũng gần như là cô ta liều nhất.
Đối với đồng chí phấn đấu tiến bộ, lãnh đạo đều đặt trong mắt hết.