Thập Niên 70: Người Mẹ Đanh Đá (Dịch Full)

Chương 542 - Chương 542. Kinh Ngạc, Vui Mừng Đan Xen 1

Chương 542. Kinh ngạc, vui mừng đan xen 1 Chương 542. Kinh ngạc, vui mừng đan xen 1

Chương 542: Kinh ngạc, vui mừng đan xen 1

Cố Mạnh Chiêu không nhịn được mà nở nụ cười, quay đầu vẫy tay với đám người Lâm Tô Diệp: “Đừng lo lắng, sẽ không có chuyện gì đâu.”

Đợi sau khi anh ta bị áp giải lên xe Jeep rời đi, Đại Quân và Tiểu Lĩnh cũng nhận được tin tức chạy tới từ trường học.

“Trí thức Cố…” Tiểu Lĩnh vừa đuổi theo vừa khóc oa oa: “Tại sao các người bắt trí thức Cố của bọn cháu!”

Cậu bé nhặt đá nhỏ dùng ná thun bắt vút tới.

Đá nhỏ vô cùng có sức, bắn lên kính sau của xe Jeep.

Cố Mạnh Chiêu nghe thấy tiếng động mới quay đầu lại cười, vẫy tay với bọn trẻ, kêu bọn trẻ đừng lo lắng.

Đại Quân vẫn luôn không nói chuyện nhưng hốc mắt đã đỏ hoe, cậu bé kéo Tiểu Lĩnh lại, kêu Tiểu Lĩnh đừng làm hành động ngu ngốc nữa, ngoại trừ trút giận và thể hiện rõ sự vô năng của mình ra, cũng không có một chút tác dụng gì cả.

Rất nhanh bọn họ đã tập trung ở văn phòng đại đội Đại Dương Loan.

Bí thư Dương đang gọi điện cho người quen biết ở ủy ban cách mạng huyện, kết quả người ta chẳng biết gì cả.

Kinh Ngọc Lan cũng gọi điện cho cục công an huyện nhưng cục công an huyện cũng không biết chuyện này.

Làm thế nào bây giờ?

Tiểu Lĩnh nói với cô út: “Cô út, hay là chúng ta đi cướp trí thức Cố về đi.”

Cô út vụt cái đứng dậy.

Lâm Tô Diệp giật nảy mình, vội nói: “Minh Xuân, ngồi xuống.”

Cô út lại ngồi xuống.

Lâm Tô Diệp: “Vớ vẩn, hai đứa có thể cướp được ai? Còn chưa đợi cướp được người, người ta đã bắn ngã cả hai rồi.”

Cô út sờ bên hông mình, công an công xã bọn họ vẫn chưa có súng phối, nói phải năm sau mới có thể cho.

Xem ra công an công xã không có địa vị nên không cho súng, vẫn phải cố gắng đi làm công an lớn hơn mới được!

Công an khu ghê gớm lắm sao? Sau này cô ấy phải làm công an khu!

Cô ấy phải chăm chỉ học văn hóa, đánh lưu manh, bắt người xấu, đi làm công an khu!

Lâm Tô Diệp: “Minh Xuân, em đi xách Tào Chí Đức tới đây đi.”

Cô út hành động rất nhanh.

Tào Chí Đức bị xách tới cũng không cần đánh, anh ta ngoan ngoãn khai nhận tội.

Anh ta cũng rất oan ức: “Tôi thật sự không cố tình hại Cố Mạnh Chiêu, tuy rằng tôi ghen tỵ với cậu ta nhưng tôi không muốn hại cậu ta. Tôi chỉ khua được bài thơ mà cậu ta viết, cảm thấy rất hay cho nên… cho nên mới đăng bài, còn kiếm được mười đồng tiền.”

Lâm Tô Diệp: “Cậu đăng bài, cậu cầm tiền, tại sao người ta lại tìm Cố Mạnh Chiêu? Cũng không thể là người khác có hỏa nhãn kim tinh nhìn ra được cậu không có trình độ đó đúng không?”

Tào Chí Đức cúi đầu, ấp a ấp úng đáp: “Là… là đợt trước có người hỏi… hỏi tôi.”

Lâm Tô Diệp: “Có người đã điều tra qua cậu, nhưng cậu không ho he tiếng nào mà trực tiếp bán trí thức Cố?”

Thằng khốn nạn này!

Tào Chí Đức: “Tôi… tôi sợ, tôi…”

Cô út xách cổ anh ta giơ nắm đấm lên, dọa cho Tào Chí Đức sợ hãi ôm đầu xin tha.

Lâm Tô Diệp thấy bộ dáng hèn nhát của anh ta mới khuyên cô út: “Minh Xuân, bỏ đi, em đánh cậu ta cũng vô dụng.”

Thơ là Cố Mạnh Chiêu viết, hơn nữa cũng không sai, càng không có tội.

Tào Chí Đức có lỗi, nhưng tội cũng không đáng chết.

Cô út trực tiếp ném anh ta ra ngoài, nói với bí thư Dương: “Nhà vệ sinh, bể ủ phân của Đại Dương Loan, sau này đều phải có anh ta tham gia!”

Bình thường Tào Chí Đức sợ bẩn sợ mệt nên thường muốn dụ dỗ các thanh niên nữ có gia cảnh giàu có, muốn nhờ người ta giúp anh ta làm việc hoặc là không phân công cho anh ta đi làm việc mệt việc bẩn nữa, nhưng bây giờ lại kêu anh ta đi hốt phân?

Tào Chí Đức trực tiếp òa khóc.

Lúc ăn cơm chiều, nhà họ Tiết mang bầu không khí áp lực.

Bà Tiết đã nấu xong cơm nhưng chẳng ai có khẩu vị. Ngay cả Toa Toa cũng cầm ống tiêm của cô bé ngồi yên lặng ở nơi đó mà không nghe radio nữa.

Tiểu Lĩnh khóc oa oa vô cùng đau lòng, không hề giấu diếm chút nào, cũng không hề kém anh cả Tiết và anh ba Tiết khi thấy ông nội mất.

Phỏng chừng ở trong lòng Tiểu Lĩnh, một chuyến đi này của trí thức Cố có khả năng sẽ bị bắn chết, nên cậu bé rất sợ.

Cả gia đình đều không có quan hệ, bọn họ có cách gì được? Trước đó có bí thư, kế toán, đại đội trưởng Đại Dương Loan, sau đó về đến Tiết Gia Đồn có đội trưởng Tiết, kế toán Tiết đều cùng nhau giúp nghĩ cách nhưng cũng không có đường xoay sở.

Chuyện lớn như vậy còn là ở trong khu, bọn họ thật không đủ sức.

Bình Luận (0)
Comment