Chương 541: Nói rõ ràng đi
Tống Diên Huy nhìn ông ta với vẻ nghiêm khắc lạnh lùng: “Tính đảng của một lão đồng chí như ông có vấn đề, có phải giác ngộ không ổn không?”
Bí thư Dương vô cùng không phục, dám nghi ngờ tính giai cấp của tôi?
Tống Diên Huy kêu công an Khưu bắt người.
Cô út lập tức chắn trước người Cố Mạnh Chiêu: “Các anh nói cho rõ ràng đã.”
Chỉ vài câu nói không đầu không đuôi như vậy, dựa vào cái gì bắt người?
Tống Diên Huy nổi giận, tay đặt trên khẩu súng được phối: “Sao, cô muốn bắt người sao?”
Cố Mạnh Chiêu ra hiệu anh ta đừng kích động, rồi nói cô út: “Minh Xuân, không sao.”
Bọn họ đều không hiểu nhưng Lâm Tô Diệp lại hiểu, chuyện từ mùng tám tháng chạp năm ngoái, mùng năm tháng tư năm nay thủ đô có hoạt động tưởng niệm, có rất nhiều người không được phép đã bị bắt.
Cô ra hiệu cho bí thư Dương đi qua một bên nói chuyện, nói ra suy đoán của mình cho ông ta nghe: “Hình như có nghe qua trên radio rồi.”
Bí thư Dương sững sờ sau đó thở dài nặng nề, viết thơ tưởng niệm có cái gì đâu, cháu… dù sao cũng là tự mình tưởng niệm, đừng lấy ra đăng bài chứ.
Sợ là có hơi khó giải quyết rồi đay.
Lâm Tô Diệp đi qua nhỏ giọng hỏi Cố Mạnh Chiêu: “Trí thức Cố?”
Sắc mặt của Cố Mạnh Chiêu trắng bệch nhưng cũng không sợ hãi bao nhiêu, anh ta bảo với vẻ áy náy: “Chị dâu, xin lỗi, đã khiến mọi người lo lắng rồi.”
Lâm Tô Diệp: “Cậu mang đi đăng từ khi nào vậy?”
Trong ấn tượng của cô, Cố Mạnh Chiêu rất khiêm tốn, tuy rằng rất có văn hóa nhưng lại chưa bao giờ từng lòe thiên hạ, càng không làm ra hoạt động đăng bài thơ tưởng niệm gì đó.
Cố Mạnh Chiêu rũ hàng mi, chậm rãi đáp: “Tôi chưa từng đăng bài.”
Ngày đó các thanh niên trí thức nghe được tin tức đều rất đau lòng, mọi người lấy rượu ra tế lễ một hồi. Anh ta vì quá buồn bã, nửa đêm trằn trọc khó ngủ mới bò dậy viết một bài thơ tưởng niệm.
Sau khi viết xong, anh ta muốn tới lò đốt sạch để hoàn thành tế lễ, nhưng ai ngờ củi lửa trong nhà chẳng còn nên anh ta chỉ đành chôn trong đống tro, nghĩ đợi sáng hôm sau nấu cơm trực tiếp đốt sạch là được.
Không ngờ lại nhìn thấy nó ở đây.
Vậy chắc chắn là Tào Chí Đức rồi.
Khi ấy Tào Chí Đức cũng đấm ngực dậm chân khóc rống không thôi, chỉ là không ngờ chỉ trong chớp mắt anh ta đã lấy thư của mình đi đăng, còn giả bộ như không có chuyện gì.
Ngược lại anh ta không tức giận, dù sao khi ấy buồn bã là thật, tưởng niệm cũng là thật.
Chẳng qua nhìn thấy bộ dáng đó của Tống Diên Huy, cho dù là ai đăng bài chắc chắn vẫn sẽ bắt một người sáng tác như anh ta thôi.
Lâm Tô Diệp cũng có thể đoán được đại khái: “Là Tào Chí Đức đúng không?”
Cố Mạnh Chiêu gật đầu.
Anh ta cười bảo Lâm Tô Diệp: “Chị dâu, đừng lo lắng cho tôi, tôi tin sẽ không có chuyện gì đâu.”
Cùng lắm là chịu khổ một chút mà thôi.
Dù sao lúc đầu chuyện của cha mẹ anh ta lớn như vậy mà bọn họ vẫn còn đang cải tạo lao động đấy thôi, cùng lắm thì anh ta cũng đi cải tạo lao động.
Tống Diên Huy hỏi một cách nghiêm khắc: “Cố Mạnh Chiêu, tôi xác nhận lại một lần nữa, đây là cậu viết đúng không!”
Cố Mạnh Chiêu gật đầu: “Là tôi viết, nếu như tưởng niệm có tội vậy tôi nhận tội.”
Cô út không hiểu: “Đây là tội gì? Thanh minh, tết đoan ngọ chúng ta đều đi viếng mồ mả cha ông, cái này tính là tội gì hả?”
Cô ấy không quan tâm chính trị cũng không hiểu những hoạt động này, trong đầu cô ấy chỉ có cuộc sống trước mắt.
Cô ấy chặn trước mặt Cố Mạnh Chiêu không chịu tránh ra, Tống Diên Huy trước mặt này chắc chắn không phải đối thủ của cô ấy, cô ấy dám chắc có thể đánh anh ta ngã sấp mặt ngay khi anh ta sờ vào súng.
Tống Diên Huy: “Công an Tiết, mời cô chú ý lời nói.”
Nhìn thấy cô ấy còn muốn tranh chấp, Cố Mạnh Chiêu vội vàng lắc đầu với cô ấy, nói bằng giọng dịu dàng: “Minh Xuân, cứ làm tốt công việc công an của em, em đang làm rất tốt rồi.”
Cô út không hiểu, anh ta không phải lưu manh cũng không phải người xấu, tại sao công an còn muốn bắt anh ta?
Không phải công an bắt người xấu hay sao?
Cô ấy quay đầu nhìn Lâm Tô Diệp, trong mắt tràn đầy vẻ nghi ngờ.
Lâm Tô Diệp vội vàng đi lên ôm cô ấy, vỗ sau lưng cô ấy an ủi: “Minh Xuân, không sao, đồng chí công an chỉ dẫn trí thức Cố đi hỏi tình hình, hỏi rõ rồi sẽ thả về thôi.”
Cô út tựa lên vai Lâm Tô Diệp, buồn bã đáp: “Chị dâu, em muốn đánh tên họ Tống đó.”
Tống Diên Huy lập tức nhìn cô ấy với vẻ cảnh giác: “Cô… cô chú ý kỷ luật đi nhé!”