Thập Niên 70: Người Mẹ Đanh Đá (Dịch Full)

Chương 540 - Chương 540. Hiểu Lầm

Chương 540. Hiểu lầm Chương 540. Hiểu lầm

Chương 540: Hiểu lầm

Lâm Tô Diệp nhìn kế toán, cầu xin ông ta: “Chú, chú giúp cháu gọi loa phóng thanh báo cho công an Tiết một tiếng, kêu cô ấy mau tới đây.”

Hai công an không phản ứng lại bí thư Dương nhưng chắc hẳn sẽ thân thiện với người trong hệ thống của mình hơn một chút.

Tuy rằng không biết Minh Xuân đang tuần tra ở nơi nào nhưng loa vừa hét to các xã viên nghe thấy sẽ nói cho cô ấy biết.

Bí thư Dương khuyên can mãi, mời hai vị công an ngồi xuống trước, uống chút trà nước nghỉ ngơi, về phần trí thức Cố, ông ta sẽ phái người đi tìm.

“Trí thức Cố phụ trách chăm gia súc ở công xã chúng tôi, chạy khắp công xã phải cho người đi gọi, đồng chí công an yên tâm, cậu ấy không chạy được đâu, không có thư giới thiệu và phiếu lương cậu ấy có thể đi đâu được, đúng không.”

Qua một tiếng, Cố Mạnh Chiêu còn chưa tới thì cô út đã dẫn Tiết Minh Lưu và Kinh Ngọc Lan chạy qua.

Kinh Ngọc Lan đã kết bạn với Tiết Minh Xuân và Tiết Minh Lưu khi còn huấn luyện ở huyện, cô ta nghe cha nói Tiết Minh Xuân quản lý đám lưu manh trong công xã đến ngoan ngoãn nghe lời nên cũng muốn trở về học hỏi, vừa vặn nghe thấy người ta truyền tin nói loa phóng thanh của Đại Dương Loan đang gọi Tiết Minh Xuân, cô ta mới cùng đi qua đó.

Cô út đi tới trước mặt, nhìn thấy Lâm Tô Diệp nóng đến đổ mồ hôi, sốt ruột nhíu chặt mày, cô ấy chạy tới: “Chị dâu, sao thế ạ?”

Lâm Tô Diệp nhỏ giọng kể cho cô ấy: “Hai vị công an này muốn tới bắt trí thức Cố, cũng không nói là chuyện gì cả, bọn họ đều là công an, em nói chuyện từ từ hỏi thăm xem.”

Cô út đã vào nhà chào hỏi hai vị công an một tiếng, muốn kiểm tra giấy chứng nhận và thư giới thiệu của bọn họ.

Tống Diên Huy không chịu đưa, cảm thấy cô ấy không có tư cách kiểm tra bọn họ, bọn họ chính là người của cục cảnh sát khu, muốn kiểm tra cũng phải đợi người của cục công an huyện tới.

Cô út: “Nếu như các anh không cho tôi xem, vậy tôi phải nói các anh là đồ giả mạo rồi!”

Công an Khưu đã lấy thư giới thiệu và lệnh bắt ra, đang định cho cô ấy xem nhưng lại bị Tống Diên Huy chặn về.

Từ lúc Tống Diên Huy dựa vào quan hệ trong nhà lên làm công an vẫn luôn được người tâng bốc, ra ngoài làm việc cho dù là cục công an huyện hay là thành viên của ủy ban cách mạng đều kính cẩn lễ phép với anh ta, nhưng chưa từng thấy qua loại thanh niên trẻ tuổi như Tiết Minh Xuân lại to mồm đòi kiểm tra anh ta, còn nói anh ta là hàng giả.

Nào có lý như vậy?

Anh ta lạnh mặt: “Cô ở bộ phận nào?”

Cô út lấy sổ công tác của mình cho anh ta nhìn, một quyển sổ rất nhỏ viết thân phận của cô ấy, còn có con dấu của cục công an huyện.

Tống Diên Huy kiểm tra thật giả mới không cam lòng đưa của mình cho ấy xem.

Kinh Ngọc Lan cũng đi qua, cô ta bảo: “Đồng chí, nếu như anh bắt người ở khu quản hạt của chúng tôi, anh cũng phải nói rõ ràng tình hình đã.”

Cha cô ta là đại đội trưởng, cô ta mưa dầm thấm đất hiển nhiên hiểu được nhiều hơn Tiết Minh Xuân.

Tống Diên Huy vô cùng không tình nguyện nhưng lại không thể không nói rõ: “Cố Mạnh Chiêu viết thơ ca phản động, chúng tôi phải bắt anh ta về thẩm vấn.”

Thơ ca phản động?

Bí thư Dương thầm nghĩ không có khả năng! Ông ta hiểu Cố Mạnh Chiêu hơn bất cứ ai, cứ dăm ba hôm Cố Mạnh Chiêu lại làm báo cáo tư tưởng với ông ta cơ mà.

Lúc này có người đã gọi Cố Mạnh Chiêu tới.

Anh ta vừa từ ruộng về, ống quần xắn lên, trên người dính đầy vụn cỏ lúa mạch, anh ta đi tới trước mặt hai vị công an với vẻ mặt bình tĩnh: “Tôi là Cố Mạnh Chiêu.”

Tống Diên Huy lấy lệnh bắt ra.

Cố Mạnh Chiêu nhíu mày, không hiểu tại sao lại bắt mình nghiêm trọng như thế, cho dù cha mẹ có chuyện cũng chỉ là liên lụy, anh ta không có khả năng nhận việc về thành, tiến cử đại học và tòng quân, chứ sẽ không bắt anh ta.

Bí thư Dương sốt ruột hỏi anh ta: “Trí thức Cố, cháu viết thơ ca phản động gì sao?”

Cố Mạnh Chiêu lắc đầu: “Cháu rất ít viết thơ, càng không viết thơ ca phản động.”

Tống Diên Huy lạnh lùng bảo: “Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ đúng không?”

Anh ta cầm một tờ báo đã bị xé giơ ra trước mặt Cố Mạnh Chiêu: “Cậu xem cho kỹ đi.”

Ngón tay anh ta chỉ vào vài hàng chữ lộ ra: “Anh linh đã mất, trời đất thương cảm, huyết lệ đâm tim, vạn dân thương xót…”

Sắc mặt của Cố Mạnh Chiêu thay đổi, im lặng không nói gì.

Tống Diên Huy sắc bén bảo: “Không giảo hoạt nữa sao?”

Bí thư Dương: “Đồng… đồng chí, cái này cũng không có gì mà.”

Bình Luận (0)
Comment