Thập Niên 70: Người Mẹ Đanh Đá (Dịch Full)

Chương 555 - Chương 555. Thân Mật

Chương 555. Thân mật Chương 555. Thân mật

Chương 555: Thân mật

Vất vả lắm mới tiễn được bọn họ đi, đóng cửa rồi, trong nhà lập tức rất yên tĩnh.

Bà Tiết cười bảo: “Thật tốt.”

Tiết Minh Dực kêu bà ta và Minh Xuân nghỉ ngơi sớm một chút, rồi đi ra sân tắm nước lạnh.

Đợi anh vào nhà đã thấy Lâm Tô Diệp đang mặc váy ngủ có đai cầm đèn pin tìm muỗi.

Cô tự may váy ngủ cho mình, hai sợi dây mảnh treo trên đầu vai trắng mịn, cổ áo khoét rộng, tuy rằng không bo eo nhưng vì vải bông mịn ôm sát người tôn lên vòng eo nhỏ nhắn. Đôi chân vừa thon vừa dài lộ ra bên ngoài, trong ánh đèn nhuộm màu ngọc trai trơn bóng, khiến tầm nhìn của Tiết Minh Dực có hơi nóng bỏng.

Cô nhìn thấy một con muỗi nhưng làm kiểu gì cũng không đập được, sốt ruột gọi anh: “Anh mau lên chút.”

Tiết Minh Dực hành động nhẹ nhàng nhanh nhẹn, lên giường cũng không có động tĩnh, nhưng dáng người của anh cao lớn, tứ chi thon dài, chen vào trong màn đã khiến không gian vốn rất rộng lập tức chật hẹp hẳn.

Lâm Tô Diệp muốn đập muỗi lại ngã vào lòng anh.

Tiết Minh Dực liếc mắt nhìn theo hướng mà cô chỉ, giơ tay bắt con muỗi rồi trực tiếp bắn ra khỏi mùng.

Lâm Tô Diệp: “Bắt được rồi hả?”

Tiết Minh Dực: “Ừm.”

Lâm Tô Diệp không tin, duỗi tay học theo: “Anh chỉ như vậy cũng bắt được?”

Tiết Minh Dực cười: “Đúng.”

Anh ôm cô, quay đầu nhìn cô con gái ngủ tay chân giang ra rất thoải mái, giường không nhỏ nhưng treo mùng nên không gian cũng không rộng đến vậy, con gái thì có hơi… cản trở.

Đặt con gái ra khỏi mừng thì… muỗi cắn đi?

Người làm cha cũng không nhẫn tâm đến vậy.

Anh hỏi Lâm Tô Diệp: “Con gái lớn rồi, có thể lên giường ngủ với bà nội được không?”

Lâm Tô Diệp vốn lộ làn da trắng nõn mịn màng ra ngoài, vì câu này của anh mình lại thêm liên tưởng quá mức, khiến làn da lập tức nổi lên một tầng hồng nhạt.

Sao thế, cái giường to như vậy không đủ cho anh lăn lộn mà phải gửi con gái qua phòng bà nội, để người ta nghe được phải xấu hổ biết bao.

Tiết Minh Dực thấy cô rũ hàng mi, gò má đỏ ửng, nếu cô đã không lên tiếng vậy anh coi như cô ngầm đồng ý.

Anh xuống giường bế con gái ra ngoài đưa lên giường bà nội.

Bà Tiết: “Con cái thật sự không thể ngủ chung với các con, coi con bé nóng chưa, mau đặt ở chỗ mẹ, mẹ quạt cho.”

Bản thân đứa trẻ có thân nhiệt lớn, Tiết Minh Dực lại cơ thể trao đổi chất nhanh, nhiệt độ thì cao, nằm cạnh anh ngủ hiển nhiên sẽ nóng hơn một chút.

Tiết Minh Dực sắp xếp cho con gái xong, định trở về ngủ.

Bà Tiết: “Đóng cửa cho mẹ, cửa sổ sau đang mở rồi, gió lùa lạnh, mẹ đau đầu.”

Tiết Minh Dực đóng cửa lại.

Cô út: “…”

Ngày nào cũng mở cửa sổ ngủ cho mát mẻ, sao anh hai vừa về đã sợ lạnh, muốn đóng cửa?

Tiết Minh Dực về phòng ngủ của mình, thuận tay đóng cửa phòng lại.

Lâm Tô Diệp nhỏ giọng bảo: “Nóng lắm.”

Đợi bị người ôm vào lòng, cô lại nghĩ có phải nên đóng luôn cả cửa sổ vào không.

Đêm yên tĩnh nhưng trong phòng ngủ của Cố Mạnh Chiêu ở điểm thanh niên trí thức vẫn còn náo nhiệt.

Tiểu Lĩnh hưng phấn không ngủ được, cậu bé nằm ở giữa, bên phải là Cố Mạnh Chiêu, bên trái là Đại Quân.

Cậu bé quan tâm Cố Mạnh Chiêu thật lâu, có bị người bắt nạt hay không, có người nào đánh anh ta hay không, có bị bỏ đói không.

Cố Mạnh Chiêu cười đáp: “Không đâu, chỉ là kêu chú nhận lỗi, chú không sai nên không nhận.”

Nếu không phải có Tiết Minh Dực tới kịp thời, Tống Diên Huy đó vì công lao nói không chừng sẽ vu oan giá họa cho anh, từ xưa đến nay loại chuyện này cũng nhìn mãi thành quen rồi.

Anh ta có thể trở về hiển nhiên là nhờ sự giúp đỡ của người nhà họ Tiết.

Anh ta vốn nợ người ta nhiều, bây giờ lại thêm một chuyện, vẫn không thể trả hết được.

Tiểu Lĩnh nhỏ giọng nói: “Trí thức Cố, có phải không thể giống như Hồ Quế Châu, có thù trả ngay tại trận đúng không?”

Cố Mạnh Chiêu: “Vân Lĩnh tiến bộ không nhỏ, còn biết đạo lý kiềm chế và mười năm chưa muộn.”

Tiểu Lĩnh cười hì hì nói: “Cháu nghe cô út nói quyết tâm muốn cố gắng tiến bộ, sau này cũng đi làm công an trong khu cho tiện đánh tên họ Tống đó.”

Cố Mạnh Chiêu bật cười, hai cô cháu này thật giống nhau.

Rất nhanh Tiểu Lĩnh đã ngủ mất.

Cố Mạnh Chiêu nằm yên lặng nhưng tâm trạng lại dậy sóng.

Cỏ lúa mạch rải trên giường đã quá lâu, bị đè ép đến mất đi tính đàn hồi, không còn mềm mại nữa, giường đất thì cứng đơ, nằm ngủ có hơi đau người.

Bình Luận (0)
Comment