Thập Niên 70: Người Mẹ Đanh Đá (Dịch Full)

Chương 556 - Chương 556. Sao Cha Vừa Về Mẹ Đã Bị Muỗi Đốt Rồi

Chương 556. Sao cha vừa về mẹ đã bị muỗi đốt rồi Chương 556. Sao cha vừa về mẹ đã bị muỗi đốt rồi

Chương 556: Sao cha vừa về mẹ đã bị muỗi đốt rồi

Trong phòng có mùi ẩm mốc, vì Tào Chí Đức lười nên rất ít khi thông gió quét dọn.

Vách tường vàng ố vì khói hun lửa cháy khi nấu cơm, có hơi mùi bùn đất trộn với khói bụi đặc biệt.

Tất cả những cái này đều không thể tính là tốt, khi vừa về nông thôn thậm chí cảm thấy vô cùng tệ, nhưng bây giờ nằm ở đây, anh ta lại cảm thấy yên bình và nhẹ nhõm.

Những thứ này đều cực tốt.

Người ở đây cũng cực tốt.

Lúc này, trong phòng vang lên giọng nói của Đại Quân, cậu bé hỏi: “Trí thức Cố, chú không oán hận sao?”

Cố Mạnh Chiêu thấp giọng cười: “Oán hận cái gì? Vận mệnh? Khi vừa mới về quê chú đã từng oán hận rồi, sau này chú biết rõ oán hận là thứ vô dụng nhất, sẽ chỉ tổn hại bản thân. Rất nhiều chuyện đều là mới đầu mất đi cái này, sau này cái khác bù lại, thời gian chuyển dời, tâm cảnh khác đi, trải nghiệm cũng khác đi.”

Người ta hại cháu, cháu nghĩ cách đánh trả.

Rơi vào nghịch cảnh, cháu nghĩ cách nâng cảo bản thân để rời khỏi nó.

Oán trách sẽ khiến đôi mắt cháu bị che mờ, mất đi khả năng và cơ hội yêu thương.

Nếu lúc đầu anh ta mang đầy sự oán hận trong lòng, không ngừng giận dữ, vậy Lâm Tô Diệp làm sao nhìn trúng anh ta, mời anh dạy con mình?

Anh ta biết ơn những người từng gặp, cũng cảm ơn sự giúp đỡ đã nhận được, chỉ hy vọng mình có cơ hội báo đáp bọn họ.

Đại Quân ngáp một cái, cậu bé đã rất buồn ngủ, chậm rãi nói: “Trí thức Cố, chú yên tâm, cuối năm hoặc là đầu năm sau sẽ tốt thôi.”

Cố Mạnh Chiêu khẽ cười: “Ừ, chúng ta đều sẽ tốt.”

Đại Quân muốn nói cháu không lừa chú mà cháu nói thật, nhưng cậu bé quá buồn ngủ nên ngủ mất.

Có một ngày cậu bé nhìn thấy mẹ đang ngồi ở đó vẽ lịch ngày, miệng còn nhỏ giọng lầm bầm, cậu bé nghe thấy rất rõ ràng cô nói: “Năm bảy bảy mọi chuyện chuyển biến tốt, năm bảy tám bắt đầu kiếm tiền…”

Liên tưởng đến bản thân cô tranh thủ học, kêu cô út và cậu út học, lại kêu bà nội thậm chí là ông ngoại bà ngoại cũng học, cô chỉ hận không thể khiến toàn bộ người bên cạnh mình học.

Vậy chắc chắn học hành rất quan trọng.

Cố Mạnh Chiêu nghe hiểu! Mấy ngày này ở trại tạm giam cũng không mất ngủ, lúc này lại không ngủ được.

Buổi tối Toa Toa ngủ sớm nên ngày hôm sau dậy cũng sớm.

Hôm nay cô bé vừa tỉnh đã phát hiện ra bên cạnh mình lại chính là bà nội chứ không phải mẹ!

Mỗi ngày cô bé đều ngủ chung với mẹ, nếu như cô bé tỉnh lại mà mẹ vẫn chưa tỉnh, cô bé sẽ tự mình thay váy nhỏ, ngồi trên giường chơi trò gia đình tiêm cho con thỏ nhỏ, hoặc là xem truyện tranh mà anh cả đưa cho một lúc.

Cô bé cũng không khóc, mà ngồi trên giường đất nghĩ ngợi.

Bình thường bà nội dạy rất sớm nhưng hôm nay vẫn chưa dậy.

Kỳ lạ.

Cô bé ngồi trên giường đất nhìn bà nội rồi lại nhìn cô út ở bên cạnh, mình là người dậy đầu tiên sao?

Nhưng anh cả và anh hai không có ở đây, lẽ nào đi học rồi?

Cô bé bò ra khỏi mùng xuống giường lại chẳng tìm thấy giày đâu, đành lẹt quẹt đôi giày to của bà nội đi tới phòng tây.

Cô bé đẩy cửa thò đầu nhìn vào chỉ thấy trong mùng trên giường có hai người.

Mẹ đang ngủ trong lòng cha.

Cha kìa!

Cô bé hào hứng leo lên giường đát, kết quả cái ghế giẫm chân đã bị cha chuyển đi từ tối qua, nên không trèo lên ngay được.

Lúc này, cha thò cánh tay dài rắn chức hữu lực của mình vòng xuống dưới nách cô bé, lập tức vớt cô bé lên giường.

Toa Toa mừng rỡ vãi cả nước miếng.

Cô bé xuýt nước miếng lại, mau chóng dùng cánh tay lau, lại thuận theo cánh tay của cha chui vào trong mùng, trông thấy mẹ ngủ rất ngon trên một cánh tay khác của cha.

Cha cười với cô bé, “suỵt” ý bảo cô bé nhỏ giọng đừng đánh thức mẹ.

Toa Toa chỉ cảm thấy, oa, sắp chơi trò chơi rồi, tốt quá rồi.

Cô bé cũng “suỵt” sau đó rón ra rón rén bò lên bụng cha ngồi xuống, bàn chân nhỏ xíu trắng trẻo chọc vào cằm cha.

Cằm cha mọc râu lún phún, có hơi gai người, hì hì.

Đột nhiên, cô bé nhìn thấy trên cánh tay mẹ có một vết đỏ, cho rằng là muỗi đốt, lập tức bò đến bệ cửa sổ cầm dầu cù là, tự mình móc một ít ra bôi cho mẹ.

Kết quả bôi lên bả vai lại phát hiện ở cổ còn có nữa?

Sao cha vừa về mẹ đã bị muỗi đốt rồi?

Cô bé lại sang bôi cho cha, phát hiện trên người cha không có vết đỏ muỗi cắn.

Cô bé đứng dậy bắt đầu thuận theo cái mùng tìm muỗi.

Bình Luận (0)
Comment