Chương 557: Tìm muỗi
Chỉ cần tối qua bọn họ bị cắn, sáng sớm mẹ sẽ tìm được con muỗi hư đã hút no máu trên mùng.
Và đánh chết nó!
Tiết Minh Dực cho rằng đây là trò chơi thường ngày của cô bé cho nên cũng không quấy rầy cô bé, anh sờ đồng hồ nhìn thấy đã sáu giờ sáng, bắt đầu rời giường, dựa theo thói quen đi luyện tập sáng trước.
Cô út cũng đã dậy, cô ấy cũng dậy rèn luyện vào giờ này, mỗi ngày đều chạy vài cây.
“Anh, anh không ngủ thêm lúc nữa sao?’
Tiết Minh Dực: “Không cần.”
Bà Tiết thấy bọn họ đã dậy cũng rời giường đi nấu cơm, bà ta thò đầu nhìn thấy Toa Toa đang xoay tới xoay lui trong mùng đập muỗi mới vội vàng bế cô bé ra, chỉ sợ cái mông ú này ngồi lên người mẹ cô bé.
Cô út và Tiết Minh Dực cùng nhau bắt đầu chạy từ Tiết Gia Đồn, tới Đại Dương Loan vòng một vòng rồi lại chạy về là được.
Băng qua nhà đại đội trưởng thuận tiện gọi Tiết Minh Lưu.
Có đôi khi Tiết Minh Lưu rất muốn lén lười, dù sao anh ta đã từng hỏi đồng chí công an huyện, cũng không phải tất cả mọi người đều kiên trì luyện tập buổi sáng, nhưng chỉ cần cô út rèn luyện thì anh ta phải theo.
Nhìn thấy Tiết Minh Dực trở về, Tiết Minh Lưu vui vẻ sáp tới thân thiết.
Bọn họ chạy tới điểm thanh niên trí thức, Cố Mạnh Chiêu cũng đã dậy, đang dẫn hai bé trai tập thể dục trong sân.
Triệu Tú Phân cũng rất mừng vì Cố Mạnh Chiêu không sao: “Ai mà ngờ được Tào Chí Đức lại nham hiểm như thế, còn cố tình vu hại anh.”
Cố Mạnh Chiêu: “Cậu ta chắc hẳn không cố tình hại, chỉ là tham tiền thôi.”
Triệu Tú Phân: “Cũng chỉ có anh rộng lượng, sau này Tào Chí Đức không còn ở đây, anh cũng có thể sống thoải mái hơn một chút.”
Trước đây Tào Chí Đức và Cố Mạnh Chiêu ở chung một phòng nhưng đã không ít lần gây rắc rối cho Cố Mạnh Chiêu, hai người đã nói trước sẽ cùng nhau nhặt củi, kết quả chỉ có mình Cố Mạnh Chiêu bỏ sức, đã nói trước sẽ luân phiên gánh nước nhưng vẫn chỉ có Cố Mạnh Chiêu làm, khẩu phần lương thực ăn chung, đều là anh ta chiếm lời nhiều hơn.
Cố Mạnh Chiêu làm người ôn hòa, không so đo thiệt hơn, chỉ là không ngờ chiều cho Tào Chí Đức càng ngày càng quá đáng, cuối cùng cũng tự chuốc trái đắng.
Anh ta bị Tống Diên Huy bắt đi, hình như phán hai ba năm tù.
Tiết Minh Lưu chạy tới chào hỏi Cố Mạnh Chiêu, chúc mừng anh ta đã về nhà.
Cô út chạy tại chỗ, giục bọn họ: “Đi ăn cơm thôi.”
Cố Mạnh Chiêu: “Chút nữa là xong rồi.”
Đại Quân dựa theo lời dạy cẩn thận tỉ mỉ của Cố Mạnh Chiêu tập thể dục cho xong.
Tiểu Lĩnh lại qua loa một chút rồi bỏ, cậu bé khóa cửa lại, nhét chìa khóa vào trong túi áo của Cố Mạnh Chiêu, nói với Đại Quân: “Anh ăn cơm không tích cực, suy nghĩ có vấn đề.”
Đại Quân chẳng muốn nói lại cậu bé.
Bọn họ cùng nhau tới Tiết Gia Đồn, trên đường gặp người quen Tiết Minh Dực sẽ chào hỏi một tiếng nhưng cũng không dừng lại nói thêm, dù sao anh cũng không có nhiều lời đến vậy để tán gẫu với người ta.
Có người nhìn thấy Cố Mạnh Chiêu đi tới nhà họ Tiết lại không khỏi thì thầm: “Vợ Mình Dực và thanh niên trí thức này qua lại quá gần gũi.”
“Cậu bớt ăn cơm nhà vác tù và hàng tổng đi, Minh Dực không ở nhà, cậu nói vợ người ta qua lại gần gũi ảnh hưởng không tốt, vậy bây giờ Minh Minh dực người ta về nhà rồi, cậu ấy vẫn đi đón trí thức Cố, sao cậu còn nói lời này?”
“Không phải tôi nghĩ cho Minh Dực hay sao? Cậu nhìn cô vợ đó của cậu ấy đi, lớn lên xinh đẹp như vậy, trí thức Cố cũng là một chàng trai trẻ tuổi, cậu ta có thể không động lòng được sao? Cậu ta không có ý đó thì cần gì phải tốt với Đại Quân và Tiểu Lĩnh như vậy?”
“Cái miệng xấu xa của cậu, sớm muộn gì cũng có ngày Minh Xuân đánh cậu, ai đối xử tốt với Đại Quân và Tiểu Lĩnh cũng là vì vợ Minh Dực xinh đẹp hay sao? Không thể đơn giản là người ta thích hai đứa trẻ đó được sao? Cũng chưa chắc, lỡ người ta thích Minh Xuân thì sao?”
“Minh Xuân? Cậu cũng thôi đi! Ai dám thích cô ta, vẫn chưa chán sống đâu!”
Bà Tiết đã nấu xong bữa sáng, Lâm Tô Diệp cũng vừa mới dậy.
Cô vốn nhìn thấy dấu đỏ trong gương còn hơi ngại ngùng, kết quả ngửi thấy mùi dầu cù là trên người, được rồi, không có gì phải ngại ngùng nữa, đều là muỗi hại cả.
Nghe thấy đám người Tiết Minh Dực về nhà, cô đi ra ngoài đón.
Toa Toa nhanh hơn cô, đôi chân nhỏ thoăn thoắt phi tới bám lên chân Tiết Minh Dực.
Tiết Minh Dực thuận tay xách cô bé lên: “Con gái lớn nặng rồi.”
Bà Tiết: “Còn có thể không nặng được sao? Con nhìn nó ăn bao nhiêu cơm đi, dáng người cũng cao hơn mấy đứa trẻ khác một khúc rồi.”