Chương 558: Thăm em gái
Đứa trẻ này từ sáng đến tối cái miệng nhỏ đều không rảnh, luôn luôn nhai đồ cứ như con chuột nhỏ mài răng.
Toa Toa cười hì hì.
Tiết Minh Dực đi vào nhà tắm xối nước lạnh, muốn thả cô bé xuống, nhưng Toa Toa lại ôm cổ cha không chịu buông.
Lúc này trên người cha vừa đổ mồ hôi, bị gió thổi vào mát lạnh, khỏi phải nói thoải mái bao nhiêu.
Lâm Tô Diệp: “Bé ngoan xuống đi, trên người cha đổ mồ hôi, dính lắm.”
Toa Toa lại lắc đầu: “NO dính, dễ ngửi mà.”
Khi ăn cơm sáng, anh cả Tiết tới tặng một bát canh trứng gà, nói với Tiết Minh Dực vài câu rồi trở về ăn cơm trước, còn phải đi làm đồng.
Ăn cơm sáng xong ai bận việc của người nấy.
Lâm Tô Diệp thu dọn một ít đồ cùng Tiết Minh Dực đi thăm chị cả và cháu gái nhỏ.
Bà Tiết nói dẫn Toa Toa đi cùng mình tới nhà bà cả chơi nhưng Toa Toa không chịu.
Cô bé như mọc ra từ trên người cha: “Thăm em gái.”
Tôn Triển Anh đã hết ở cữ, nhưng vì cơ thể bị tổn hại nghiêm trọng nên anh cả Tiết không cho cô ta ra đồng mà ở nhà chăm con, nghỉ ngơi.
Cô ta không chịu được nhàn rỗi, thấy trong đống hàng Lưu Hạ Nham phát cho anh ba Tiết có cái hộp nhỏ và và quạt hương bồ bện từ cỏ lúa mạch, cô ta muốn nghiên cứu một chút rồi cũng đan quạt từ cỏ lúa mạch, có kiếm được tiền hay không thì nhà mình cũng có thể dùng.
Nhìn thấy Lâm Tô Diệp và Tiết Minh Dực bế Toa Toa tới, Tôn Triển Anh rất mừng rỡ, kêu Tiểu Đệ cầm cà chua trong vườn rau nhà mình ra cho Toa Toa ăn.
Cà chua cô ta trồng màu hồng, ruột xốp, thanh ngọt, chỉ là quả không to, rất dễ vỡ, hái về cho trẻ con ăn như hoa quả.
Lúc người lớn nói chuyện, đứa bé trên giường khóc oa oa.
Toa Toa nhìn em gái nhỏ trên giường, nhỏ quá, chỉ biết nằm oe oe thôi.
Ôi, em bé quá ngốc.
Sau khi về nhà, bà nội lại lừa cô bé: “Toa Toa muốn kêu mẹ sinh thêm cho cháu một em trai hay là một em gái?”
Toa Toa trực tiếp lắc đầu thành cái trống bỏi.
Bà Tiết: “Có ý gì?”
Toa Toa: “Ngốc ngốc! Không cần, mẹ mệt!”
Bà Tiết: “Chỉ cháu thông minh, khi cháu chưa biết nói chuyện cũng ngốc như thế.”
Toa Toa: “Hi hi.”
Buổi trưa khi dỗ Toa Toa ngủ, Lâm Tô Diệp phe phẩy nhẹ cái quạt hương bồ, nhỏ giọng hỏi Tiết Minh Dực lần này về có thể ở bao lâu.
Tiết Minh Dực suy nghĩ một lúc: “Tám ngày.”
Lần này anh không về thăm người thân quang minh chính đại, mà chỉ đơn giản là hoàn thành nhiệm vụ trước, có thể tự mình sắp xếp thời gian rồi về thăm nhà.
Lâm Tô Diệp: “Cũng không ít, vậy ở nhà bầu bạn với mẹ và các con thêm đi.”
Bà Tiết bưng cái sọt định đi ra ngoài, nghe thấy vậy bước chân dừng lại: “Tôi cũng không cần nó bầu bạn, tôi đang yên đang lành bầu bạn thêm muốn chết quá.” Nói xong bà ta vội vàng rời đi.
Người như cái hồ lô không miệng, ai nghĩ không thông mới kêu nó bầu bạn? Người đang yên lành cũng nghẹn phát hoảng, buồn bực chết.
Bà ta chỉ cần con trai bình an là được, có thời gian thì về thăm nhà, ở dưới cùng một mái hiên, cùng nhau ăn cơm, như thế đã là bầu bạn rồi, cũng không cần phải dính một chỗ với con trai.
Tiểu Lĩnh thì lại chỉ cần ôm cha là đủ, sau đó vẫn quay người chạy ra ngoài cùng các bạn nhỏ điên cuồng, như thế càng thú vị hơn.
Đại Quân thì thích đánh cờ với cha, hai cha con không nói chuyện gì cả, chỉ ngồi đối diện lặng lẽ đánh cờ.
Lâm Tô Diệp thấy Tiết Minh Dực bế Toa Toa, ngược lại cô thích ở chung với anh, chỉ cần anh ở nhà cô sẽ cảm thấy yên lòng, không cần lo lắng cũng không cần sợ gì cả.
Lâm Tô Diệp vẫn còn một tâm sự, tính đợi đến ngày nghỉ của Đại Quân và Tiểu Lĩnh, kêu Tiết Minh Dực dẫn các con đi học bơi.
Bé trai thích nghịch nước, đặc biệt là thời điểm giữa hè bọn trẻ không phải bắt ve thì chính là ra sông ngâm nước.
Trong mơ Tiểu Lĩnh không có người dạy bơi, cậu bé đi theo mấy đứa trẻ lớn ra sông chơi, kết quả trượt vào trong hố nước dưới đáy sống, cũng may kỹ năng bơi của mấy đứa lớn không tồi mới vớt được cậu bé lên, bằng không cái mạng nhỏ đã mất rồi.
Tiết Minh Dực cảm thấy cô liên tục quan sát mình mới quay đầu nhìn cô.
Anh quyết định mấy ngày này không đi đâu cả, chỉ ở nhà giúp vợ chăm con gái, mỗi ngày nhìn cô may quần áo, vẽ tranh, dạy cô học nhận chữ.
Nhìn sao cũng không thấy chán, cứ cảm thấy nhìn ít một phút là thiệt.