Chương 559: Nhức đầu
Điểm này Toa Toa cũng rất giống anh, cô bé dán vào người cha, bộ dáng dán thêm một phút cũng kiếm được lời, chỉ sợ cha về một chuyến lãng phí thời gian.
Cha thu dọn nhà cửa cô bé sẽ đưa chổi cho, cha sửa tường sân cô bé sẽ đưa ấm trà cho, cha dọn chuồng heo cô bé sẽ bịt mũi đưa viên đá nhỏ cho…
Cha nhàn rỗi, lại càng không khách sáo hơn, nhất định phải dính chặt lấy.
Trước đây ăn xong cơm trưa, bản thân cô bé sẽ nghe radio một lúc là chủ động ngủ, nhưng bây giờ không được.
Hôm nay cô bé kéo cha ngồi trước bàn nghe radio, lần lượt nghe mỗi kênh một lần, có vài kênh cô bé hoàn toàn không hiểu, nhưng cũng không sao cả, chỉ cần cùng nghe là được rồi.
Sau khi nghe xong lại kêu cha kể chuyện và hát, Tiết Minh Dực biết hát gì, cũng có biết kể chuyện xưa gì đâu?
Lâm Tô Diệp nhìn mà lén cười, kêu anh hát quân ca ở bộ đội và kể chuyện thực tế cũng được, dù sao chăm con thôi mà, lừa con sao thì cứ như thế.
Nhưng Tiết Minh Dực lại không chịu, quân ca là hát lúc xếp hàng, một đám người hát có hay hay không cũng không sao, nhưng một mình hát lại có hơi đột ngột.
Anh kể kỷ luật quân đội cho Toa Toa nghe, cái gì mà tam đại kỷ luật, tám mục chú ý, cái gì mà không lấy một cây kim sợi chỉ của quần chúng.
Lâm Tô Diệp nghe với vẻ mặt cạn lời.
Nhưng Toa Toa lại nghe rất say mê, cô bé cảm thấy giọng nói của cha dễ nghe, đợi cha dạy xong cô bé cũng nói rõ ràng đâu ra đấy.
Lâm Tô Diệp vui mừng vì bản thân nhàn rỗi, lại ở trong phòng loạt soạt vẽ tranh.
Cô muốn vẽ một bức [Tranh Tiết Minh Dực chăm bé], người chồng cao lớn tuấn tú, vẻ mặt kiên nghị, khí chất lạnh lùng, lại bế một gái đáng yêu trắng trẻo, bé gái không ngừng làm khó anh, vẻ mặt lạnh lùng của anh cũng càng ngày càng mềm mại, cuối cùng biến thành bất đắc dĩ.
Đôi mắt anh sâu thăm u tối, ánh mắt sắc bén, lúc này lại lộ ra chút oan ức và bất đắc dĩ, muốn dỗ con gái ngủ lại không thành công, muốn thả con gái sang một bên lại sợ cô bé hờn dỗi.
Thật… nhức đầu.
Lâm Tô Diệp nhanh chóng vẽ khung sườn, cùng với vẽ tranh cô càng ngày càng quen thuộc Tiết Minh Dực hơn, mỗi một động tác giơ tay nhấc chân của anh, vẻ mặt và khí chất, cô đều hiểu rõ trong lòng, cũng không cần vừa nhìn vừa vẽ.
Tiết Minh Dực ôm con gái trong lòng, quay người nhìn Lâm Tô Diệp, nhẹ giọng cầu cứu: “Vợ…”
Khóe môi của Lâm Tô Diệp mang theo ý cười: “Sao thế?”
Tiết Minh Dực: “Em dỗ con ngủ… đi mà.”
Lâm Tô Diệp không nhịn được mà bả vai rung lên, xem chừng người chồng có lợi hại cỡ nào cũng bị con cái bắt thóp đấy thôi, nhìn anh xem, ngay cả từ làm nũng cũng nói ra rồi kìa.
Toa Toa: “Oa, mẹ đẹp, ba ba?”
Tiết Minh Dực cúi mắt nhìn cô bé: “Ừm, đẹp.”
Muốn hôn, muốn ôm.
Toa Toa dựa vào lòng cha, còn muốn kêu cha quạt gió cho mình, bàn chân nhỏ đung đưa, bên ngoài cửa sổ ve kêu từng hồi, Toa Toa đung đưa tự ru mình đến buồn ngủ.
Tiết Minh Dực nhìn từ trong gương thấy mí mắt của cô bé đánh nhau, còn kích động hơn lấy được giải nhất, nhưng cũng không thể hiện ra ngoài mà vẫn kiên nhẫn phe phẩy cái quạt, dự định quạt cho cô bé ngủ.
Cái đầu bông xù của Toa Toa dựa lên cánh tay cha, sắp ngủ rồi.
Tiết Minh Dực đang mừng trong lòng thì đột nhiên…
“Cha, cha ơi, chúng ta đi bơi đi, con vẫn chưa biết bơi đâu đó!”
Tiểu Lĩnh lớn tiếng hô, vụt cái lao vào trong nhà: “Con muốn học từ lâu lắm rồi, nhưng mẹ con không cho con xuống sông, sợ con chết đuối… á, Toa Toa, em vẫn chưa ngủ hả?”
Cậu bé và Toa Toa mắt to trừng mắt to, kinh ngạc phát hiện ra Toa Toa bình thường đã ngủ ngon đến mức sấm đánh không tỉnh, lúc này đôi mắt to đang trợn tròn nhìn cậu bé, ánh mắt còn trách móc cậu bé quá ồn.
Toa Toa: “Tiết Vân Lĩnh, ồn ào!”
Tiểu Lĩnh cười hì hì, lại đối diện với đôi mắt sâu của cha mình, nụ cười càng rạng rỡ hơn, đây là quấy rầy… em gái ngủ đi.
Xem ra cha dỗ em ngủ cũng không dễ gì, khụ khụ.
Toa Toa bị cậu bé kinh động như vậy cũng không còn buồn ngủ tí nào, cô bé đứng trên chân Tiết Minh Dực, không chịu ngủ gật nữa.
Lâm Tô Diệp: “Đại Quân, tầm này các con đã tan học rồi sao?”
Đại Quân đi vào nhà rất yên tĩnh, cậu bé đáp: “Chiều nay kiểm tra cho nghỉ, trí thức Cố tới công xã nên bọn con về nhà.”
Tiểu Lĩnh: “Cha, cha dẫn bọn con đi bơi đi, con vẫn chưa biết bơi nữa.”