Chương 561: Dỗ ngủ, bơi 2
Kết hôn đã nhiều năm nhưng đây vẫn là lần đầu tiên Lâm Tô Diệp to gan quan sát cơ thể anh như vậy, dựa theo những gì học được trên sách vẽ chuyên ngành, cơ thể anh có thể xưng là hoàn hảo, hơn nữa còn có giá trị nghệ thuật rất cao.
Chắc hẳn nên đặt cho anh tiêu chuẩn tạc tượng đó.
Khi nghĩ đến “loại đó” Lâm Tô Diệp ngoắc vài nét bút ở vị trí nào đó trên quyển vẽ phác, sau lại cảm thấy ngại ngùng, vội vàng tô đậm lên đó.
Cái này không thể trách cô, trong nhà cũng không có áo tắm, anh mặc quần xả lỏn xuống nước, quần đùi bị nước thấm ướt cũng không thể che hết được.
Cho dù nói thế nào thì mông vẫn có thể vẽ một chút, cô xét từ góc độ thưởng thức nghệ thuật, cảm thấy chắc hẳn nên vẽ.
Đây là cá nhân cô cất kỹ, là bí mật không thể cho người thấy nên vẽ cũng không có gì.
Toa Toa bò ra khỏi chậu gỗ, sáp tới trước mặt cô: “Đẹp, ba ba đẹp.”
Lâm Tô Diệp: “Bé ngoan ngồi yên, mẹ vẽ cả con nữa.”
Toa Toa lập tức học bộ dáng của anh trai, cởi váy ra, chỉ mặc mỗi quần nhỏ ngồi trên bãi cỏ, đây đúng thật là một búp bê tuyết.
Lâm Tô Diệp mau chóng mặc váy vào cho cô bé, lại đội nón rơm nhỏ lên: “Bé ngoan mặc quần áo tử tế, chúng ta không thể tùy tiện cởi quần áo, lát nữa sẽ nắng cháy da chúng ta.”
Toa Toa vừa nghĩ thấy cũng đúng, ngày nào anh Tiểu Lĩnh cũng phơi nắng cháy da, vừa đau vừa ngứa.
Cô bé ngoan ngoãn mặc vào.
Lâm Tô Diệp vẽ một bức ký họa cho cô bé, vẽ đường nét một đứa bé mũm mĩm mặc váy, lại cầm cọ màu tô màu lên cái miệng nhỏ và mặt, rồi vẽ thêm con bướm lên cái mũ rơm.
“Oa, con đẹp.” Toa Toa thơm tranh của mình.
Ba người đàn ông trong sông dường như không biết mệt mỏi, Tiết Minh Dực kiên nhẫn dạy con trai bơi, thị phạm cộng thêm giải thích động tác.
Đại Quân là phái lý thuyết, đứng trong nước suy nghĩ phải nín thở thế nào, thay hơi thế nào, khua tay chân thế nào.
Tiểu Lĩnh là phái hành động, còn chưa nghe hiểu Tiết Minh Dực nói gì đã cắm đầu xuống nước, tay chân khua loạn xạ, cuối cùng chìm xuống, vẫn phải là Tiết Minh Dực vớt cậu bé lên.
Đại Quân nghĩ một lúc rồi xuống nước thử, kết quả lý thuyết và thực tế không đồng nhất đến thế, trong đầu biết toàn bộ lý thuyết cũng không có nghĩa tay chân có thể phối hợp tốt, cũng uống một ngụm nước vào.
Tiết Minh Dực vớt cậu bé lên: “Cho dù sặc nước hay là tay chân chuột rút cũng đừng hoảng, ở trong hoàn cảnh sức người không thể khống chế, hoảng loạn chính là đại kỵ.”
Đại Quân gật đầu: “Con thử lại.”
Có sự chỉ dẫn của Tiết Minh Dực, Đại Quân và Tiểu Lĩnh lần lượt tìm được cảm giác.
Đại Quân bắt đầu học được từ nín thở có thể nổi lên, Tiểu Lĩnh thì bắt đầu biết từ tay chân khua loạn có thể nổi lên.
Một khi học được, lực tương tác giữa người và nước hoàn toàn bùng phát.
Hai bé trai như cá gặp nước, vui vẻ bơi tới bơi lui.
Thấy hai bé trai học được cách bơi đã không còn luống cuống nữa, Tiết Minh Dực mới bắt đầu nói những điều cần chú ý cho hai đứa trẻ.
Vẻ mặt của anh nghiêm khắc: “Các con còn nhỏ, biết bơi cũng không thể tự mình xuống nước, phải đi cùng người lớn.”
Chết đuối đều là người biết bơi.
Còn có một vài mục chú ý, không đến vùng nước không hiểu rõ để bơi, không được bơi khi vừa ăn no hoặc là rất đói, không được bơi theo cảm tính, không được tùy tiện nhảy cầu…
Mấy mục này nhiều như rừng, yêu cầu hai bé trai đều có thể thuật lại, hơn nữa nghiêm khắc tuân thủ, đặc biệt là Tiểu Lĩnh.
Đứa trẻ này hoang dã, lá gan to như nắm tay!
Tiểu Lĩnh cười ha ha bảo: “Cha ơi cha yên tâm đi, con chắc chắn sẽ đốc thúc Đại Quân chú ý.”
Đại Quân nhìn cậu bé với vẻ khinh thường.
Thấy hai bé trai biết bơi, Tiết Minh Dực kêu bọn trẻ bơi trong khu nước nông một chút, còn anh đi giúp Lâm Tô Diệp giặt quần áo.
Một vài người phụ nữ đi làm cỏ ngoài đồng về nhìn hình ảnh này mà không khỏi xuýt xoa thán phục: "Chậc chậc chậc, nhìn cuộc sống mà người ta trải qua kìa, thế mới là sống chứ.”
“Ai còn nói tình cảm của người ta không tốt, tôi vả miệng anh ta.”
Tôn Lại Tử sáp tới, nhe hàm răng to cười hà hà: “Sao thế, phụ nữ cũng giở trò lưu manh luôn à? Các người nhìn Tiết Minh Dực nhà người ta làm gì?”
Mấy người phụ nữ đỏ mặt, một người trong đó mắng: “Nói vớ vẩn gì thế, chúng tôi là nhìn người đẹp nhé. Anh nhìn mẹ Toa Toa kìa, chậc chậc, phải hai mươi bảy, hai tám rồi mà trông cứ như gái mười tám ấy, xinh tươi mơn mởn có thể bóp ra nước ấy chứ.”